Chương 892: Sóng Gió Tán
Điền Đông Hưng trợn mắt há mồm không rõ vì sao Đốc Thường hoàng tử lại bắt hắn. Nhưng nếu là Đốc Thường hoàng tử ra lệnh thì hắn cũng không dám phản kháng, bởi vì bên trong Xương Trạch thành, Đốc Thường hoàng tử mới thật sự là chúa tể.
Chỉ chốc lát sau, Điền Đông Hưng cùng lão giả áo đen liền mang xiềng xích và bị một đám quân sĩ giam rời đi.
"Các vị cô nương, hiện tại người bị tình nghi đã bị truy nã quy án, các ngươi còn có gì oan khuất thì có thể đến quan phủ cáo trạng, sau mười ngày sẽ mở phiên tòa thẩm vấn. Nếu không có gì khác thì bản hoàng tử ta đi đây."
Sau khi Đốc Thường hoàng tử tóm lấy Điền Đông Hưng, hắn liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ cùng đám người Tô Hàm Hương gật đầu, sau đó dẫn một đám người rời đi.
Tần Tâm Duyệt phát mộng, tình huống gì vậy chứ?
Điền Đông Hưng không phải đã thông đồng với quan phủ sao, đều là rắn chuột một ổ, vì sao lại bị Đốc Thường hoàng tử dẫn người đuổi bắt rồi.
Chẳng lẽ người này đã đắc tội với Đốc Thường hoàng tử cho nên hắn mới nhân cơ hội trả thù?
Dù sao, hành vi đuổi bắt Điền Đông Hưng của Đốc Thường hoàng tử quá qua loa, vẻn vẹn chỉ vì lời nói của bọn họ liền đuổi bắt công tử của Điền thị nhất tộc.
"Hắn là đang cứu Điền Đông Hưng. Hay nói cách khác là Đốc Thường hoàng tử không muốn làm lớn chuyện cho nên dứt khoát bắt Điền Đông Hưng đi, sau khi trở về quan phủ nói thế nào thì vẫn do bọn hắn định đoạt."
Tô Hàm Hương lạnh lùng nói.
"Không sai, cũng hợp với ý ta."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Đốc Thường hoàng tử mang theo nhiều cao thủ đến như vậy tạo uy hiếp nhưng cũng không động thủ với bọn hắn, rõ ràng chỉ muốn uy hiếp mà không bùng nổ chiến loạn.
Đốc Thường hoàng tử lo lắng điều gì hắn không biết được, nhưng trước tiên không bùng nổ mâu thuẫn với Xương Trạch thành cũng là ý của hắn.
"Chúng ta quay về trước đi, chỉ cần bọn hắn bên trong Xương Trạch thành, sớm muộn cũng chạy không thoát."
Hổ Tam Âm cười nói, từ đầu đến cuối đều im lặng nhìn tình thế, rõ ràng cũng không muốn lập tức bùng nổ mâu thuẫn với Xương Trạch thành.
Kỳ thật hắn so với Tịch Thiên Dạ càng muốn cấp thiết đạt được số tài nguyên kia. Nói không chừng dựa vào tài nguyên đó thì hắn có thể đột phá tới Minh Hoàng thi văn thứ mười một.
Cũng là vì sao mà trước đó hắn bị Trần Uyên Danh một quyền đánh bay nhưng không lập tức bùng nổ, rõ ràng không phải tính tình của hắn.
Rất nhanh, tất cả bọn quan binh Xương Trạch thành đều rút lui toàn bộ, đến mức những nhóm tù binh của yên Nhạc bộ lạc cũng được bọn hắn bỏ qua, tựa hồ như không gặp bọn họ trên đường, thật không hợp quy củ.
Bên trong Xương Trạch thành không cư dân cố định nhưng lại có rất nhiều tiểu thương cùng lữ khách, không ít người nhìn thấy sóng gió của Bắc thành nhưng không ai dám ló đầu ra quan sát hoặc nghị luận, dù sao Trụ Sơn bộ lạc bây giờ không phải ai cũng có thể chọc.
"Tịch công tử, ngươi có thể cho ta mượn một chút tiền hay không?"
Tô Hàm Hương xấu hổ nhìn Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười cười, cũng không nói gì thêm liền ném cho nàng một túi lớn hoang thạch.
Hắn tự hiểu Tô Hàm Hương vay tiền là để cứu các chiến sĩ Yên Nhạc hoàng bộ kia. Trước đó đã mua nhiều tù binh từ tay những tên buôn nô lệ với giá cao như vậy, rõ ràng nàng đã hao tổn tài lực không ít.
"Tô Hàm Hương, ngươi chắn ở cửa thành thì sẽ mua được bao nhiêu tù binh. Hơn nữa hôm nay ngươi mua bọn hắn, ngày mai bọn hắn lại có thể bị quân đội Trụ Sơn bộ lạc lần nữa bắt đi. Chỉ có đuổi Trụ Sơn bộ lạc ra khỏi đại bình nguyên Thu Cách Nhã mới là con đường cải biến vận mệnh duy nhất."
Hổ Tam Âm thản nhiên nói. Một cô nương suốt ngày lộ diện bên ngoài không chừng có thể gặp phải nguy hiểm.
Tô Hàm Hương cúi đầu, nàng tự nhiên sẽ hiểu cách mình mua sắm tù binh như muối bỏ biển, trị ngọn không trị gốc, không thể thực sự cứu được những tù binh này.
Nhưng kế hoạch chiếm lĩnh Xương Trạch thành cần đến ba ngày sau mới chấp hành, thời gian ba ngày không biết có bao nhiêu tướng sĩ Yên Nhạc hoàng bộ bị chuyển đi.
Nàng bây giờ cản bọn hắn lại thì ít nhất bọn hắn vẫn còn tại đại bình nguyên Thu Cách Nhã, vận mệnh có lẽ sẽ cải biến. Một khi bọn hắn bước ra khỏi đại bình nguyên Thu Cách Nhã liền sẽ bị phân tán làm nô lệ ở các nơi, vì vậy muốn tìm bọn hắn về sẽ khó như lên trời.
"Mặc kệ nàng thôi, sau lần sóng gió này, ta tin trong thời gian ngắn nàng sẽ không có nguy hiểm gì."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắn biết Tô Hàm Hương mỗi ngày nhìn hàng loạt tướng sĩ trung thành với Yên Nhạc hoàng bộ bị vận chuyển đi nên tâm lý vô cùng khổ sở. Nếu đã thấy như vậy thì hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc để nàng làm vậy.
Ít nhất vấn đề trước mắt cũng không quá lớn.
Dù sao bọn hắn gây ra náo động như vậy bên trong Xương Trạch thành thì ai dám trêu chọc bọn hắn, dù cho là Đốc Thường hoàng tử trong thời gian ngắn sợ là cũng không dám có hành động gì.
Cho nên Tô Hàm Hương mỗi ngày đều ra cửa Bắc thành cứu giúp sĩ tốt Yên Nhạc hoàng bộ, những quan phủ Xương Trạch thành đó đoán chừng cũng mắt nhắm mắt mở.
…...
"Thật thú vị! Lại có Thiên Vương Đại Giả mạnh mẽ như thế đi theo bảo hộ, xem ra hai cô nương kia có lai lịch cũng không đơn giản. Đốc Thường hoàng tử kia cũng thật ngang ngược càn rỡ, tình huống như thế mà vẫn không buông bắt lấy lương nữ, chẳng lẽ xem Trụ Sơn bộ lạc đã thật sự một tay che trời tại Nhân tộc rồi sao."
Trong phòng chí tôn tầng chín mươi chín của Thủy Tương cung, một thiếu niên áo trắng đứng trước cửa sổ, từ vị trí của hắn nhìn ra bên ngoài cơ hồ có thể trông thấy toàn bộ cửa thành Bắc. Trong tay hắn nắm lấy một thanh quạt xếp thanh sơn thủy gió, có vài phần thư thái của một vị công tử.
"Thiếu chủ, ngươi sao lại quan tâm đến hai nữ tử kia như vật, chẳng lẽ…."
Một lão nô đứng sau thiếu niên áo trắng, ánh mắt có chút cổ quái nhìn thiếu chủ của chính mình. Từ lúc nào mà thiếu chủ lại quan tâm đến nữ tử.
Dù sao hắn cũng tương đối hiểu rõ thiếu chủ của mình, ánh mắt cao ngạo dọa người, rất ít nữ tử có thể lọt vào pháp nhãn của hắn.
"Hạ Bá, ngươi nghĩ gì vậy, bản công tử chỉ cảm thấy cô nương che mặt kia có chút đặc biệt thôi."
Thiếu niên áo trắng thản nhiên nói.
….…….
Điền Đông Hưng cùng lão giả áo đen không bị áp giải vào lao ngục, mà trực tiếp được đưa vào bên trong Xương Trạch phủ thành chủ.
"Người đâu, mở trói cho Điền công tử."
Đốc Thường hoàng tử thản nhiên nói.
"Hoàng tử điện hạ, ngươi như vậy là có ý gì, vì sao lại không trực tiếp bắt những người kia lại?"
Mặt Điền Đông Hưng tràn đầy không hiểu nói.
"Xuẩn tài! tên trẻ tuổi bảo hộ hai nữ nhân kia rõ ràng không phải Thiên Vương Đại Giả bình thường. Toàn bộ bên trong Xương Trạch thành ngoại trừ Trần Uyên Danh cùng với thiếp thân cận vệ của ta căn bản là không tìm ra Thiên Vương Đại Giả thứ ba, ngươi bảo ta làm sao bắt bọn hắn?"
Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng nói, thậm chí trực tiếp mắng Điền Đông Hưng là xuẩn tài.
Sắc mặt Điền Đông Hưng trở nên khó coi, hắn không ngờ rằng Đốc Thường hoàng tử sẽ không khách khí như vậy. Dù sao hắn cũng là dòng chính của Điền thị nhất tộc, tương lai có cơ hội sẽ kế thừa vị trí tộc chủ.
Trần Uyên Danh cũng xấu hổ. Dù sao bị người trẻ tuổi kia đè đánh, hơn nữa lại ngay trước mặt Hoàng tử điện hạ, rõ ràng vô cùng mất mặt.
Trang 447# 2