Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 900: Oai Phong Lẫm Liệt

Chương 900: Oai Phong Lẫm Liệt




Cái gọi là gần son thì đỏ gần mực thì đen, Liệt Diễm Hùng Sư Vương cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy từ khi trộn lẫn với Hổ Tam Âm, từng con mắt cũng là như lang như hổ sáng lên nhìn mọi người xung quanh.

Không biết Hổ Tam Âm thi triển thủ đoạn gì, thế mà khiến tu vi mạnh hơn Nguyên Long Huyền Linh Quy không ít, cam nguyện làm tiểu đệ của hắn.

Ba đầu quái thú vừa xuất hiện tại trong phòng đấu giá, một đôi tặc nhãn ngắm những thân nhân giàu có kia, tựa hồ đang phán đoán cuối cùng người nào có tiền nhất.

"Mấy người các ngươi thành thật một chút cho ta, hôm nay chỉ đoạt quan phủ Xương Trạch thành cùng quyền quý Trụ Sơn bộ lạc, những người khác không liên quan đến việc này thì không được động bọn họ."

Tịch Thiên Dạ lườm mấy tên Hổ Tam Âm, nếu như bọn hắn quấy rối tùy tiện, không biết sẽ chọc ra bao nhiêu rắc rối lớn. Lần này người tới tham gia buổi đấu giá có rất nhiều kẻ không liên quan với Yên Nhạc bộ lạc và Trụ Sơn bộ lạc, Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không cướp đoạt bọn họ.

"Hắc hắc, chủ nhân yên tâm, chúng ta sẽ có chừng mực, mập nhất chính là quan phủ Xương Trạch thành và quyền quý Trụ Sơn bộ lạc, những người khác Hổ gia nhất định không để mắt tới."

Hổ Tam Âm cười hắc hắc nói.

Tịch Thiên Dạ thấy như vậy cũng không để ý Hổ Tam Âm nữa, ngồi xuống bàn tiệc.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ?"

Thải Lân công chúa thấp giọng nói. Lúc nói chuyện còn cẩn thận từng li từng tí nhìn ngang liếc dọc, một bộ dáng có tật giật mình.

Từ khi biết được Tịch Thiên Dạ chuẩn bị cướp bóc toàn bộ Xương Trạch thành, trong nội tâm nàng liền vô cùng kích động, việc kích thích như vậy nàng từ trước cho tới bây giờ đều chưa làm qua.

Dù sao làm công chúa tôn quý nhất Hải tộc, sao có thể đi làm loại chuyện này.

"Chờ một chút."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Thải Lân công chúa nghe vậy nhẹ gật đầu ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ ngồi của mình, nhìn không chuyển mắt, chưa từng nghiêm túc như thế.

Trước kia tham gia đấu giá chỉ đơn thuần tham gia đấu giá mà thôi, nào có khẩn trương kích thích như bây giờ, tâm thái đã hoàn toàn khác biệt. Như là một phần tử phạm tội, tâm thái lúc chuẩn bị cuộc mạo phạm lớn.

Ba người chủ tớ Tô Hàm Hương cũng rất khẩn trương, lặng lẽ nắm chặt vũ khí trong ngực, tùy lúc chuẩn bị nổi lên đả thương người. Yên Nhạc hoàng bộ thê thảm như thế, bây giờ cuối cùng có thể xuất ác khí ra.

Tịch Thiên Dạ cũng không có cảm xúc gì, ôm cánh tay lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần. Hắn tin buổi đấu giá đại thịnh như thế, Đốc Thường hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc kia khẳng định sẽ đến, hắn chậm rãi chờ quân vương vào cuộc đủ.

Chủ phủ Xương Trạch thành, Đốc Thường hoàng tử dẫn một đám người oai phong lẫm liệt từ trong phủ ra, người trên đường gặp bọn họ đều hoảng sợ cuống quít né tránh nhường đường.

Toàn bộ Xương Trạch thành, nếu nói quyền thế lớn nhất, người có địa vị nhất thì trừ Đốc Thường hoàng tử ra không còn có thể là ai khác, hắn đến như là khâm sai đại thần đến, dù cho thành chủ Xương Trạch thành Trần Uyên Danh bất cứ lúc nào cũng phải kính đợi trái phải.

Lần này Đốc Thường hoàng tử đi ra ngoài, đội hình không thể nói là không lớn, không chỉ có thành chủ Trần Uyên Danh đi theo, Tiêu Trình tổng đầu mật vệ hoàng gia cũng trái phải đi theo.

Bất quá quan hệ giữa hai người sau đêm qua đã hoàn toàn khác biệt.

Tiêu Trình vẫn nghiêm mặt, mặt không biểu tình, chuyện gì cũng một bộ dáng giải quyết việc chung.

Đốc Thường hoàng tử thì mỉm cười, chỉ có nhìn Tiêu Trình mới có thể nhìn ra một chút thứ khác.

"Hoàng tử điện hạ, chúng ta đi nơi nào?"

Chỉ chốc lát sau, công tử Điền thị nhất tộc Điền Đông Hưng cùng Hắc thúc tôi tớ của hắn cũng từ trong phủ đệ đi ra.

"Mấy ngày ở trong phủ, Điền công tử hẳn là cũng khó chịu, hôm nay dẫn ngươi đi tham gia một buổi đấu giá long trọng. Với tài lực của Điền công tử không chừng có thể ở buổi đấu giá thể hiện kinh người."

Đốc Thường hoàng tử cười nhạt nói.

"Tham gia đấu giá!"

Điền Đông Hưng nghe vậy giật mình, trong vòng vài ngày hắn với Hắc thúc luôn bị gia trong phủ đệnkhông cho phép ra cửa va chạm với bọn Tịch Thiên Dạ.

Giờ phút này Đốc Thường hoàng tử lại chủ động dẫn bọn hắn ra cửa, mà lại rêu rao khắp nơi đi tham gia buổi đấu giá long trọng nhất, đây chẳng phải là nói...

Điền Đông Hưng nhìn về phía Đốc Thường hoàng tử, hào quang trong mắt khá sắc bén.

"Không sai, cũng cần phải giải quyết những người kia, không phải cho rằng bổn hoàng tử dễ trêu như vậy sao."

Đốc Thường hoàng tử lạnh lùng nói. Trong mắt hắn, Tịch Thiên Dạ cùng mấy người Tô Hàm Hương mạo phạm người của hắn, hắn muốn bắt hai nữ nhân kia trở về làm đồ chơi, thế mà dám ngăn cản, căn bản không để hoàng tử tương lai sẽ trở thành hoàng đế Trụ Sơn bộ lạc vào mắt.

"Hoàng tử điện hạ, chẳng lẽ trong Xương Trạch thành có người nào không có mắt, dám đắc tội hoàng tử Trụ Sơn bộ lạc chúng ta?"

Khuôn mặt Tiêu Trình không thay đổi đúng lúc mở miệng hỏi.

"Ai! Việc này nói rất dài dòng, vị trước trước mắt này là công tử Điền Đông Hưng của Điền thị nhất tộc, ba ngày trước hắn ở cửa thành bắc trông thấy có người đang mua tù binh nô lệ số lượng lớn, Điền Đông Hưng công tử phát giác ra việc không bình thường, thế là muốn tiến lên đưa ra nghi vấn một chút. Ai ngờ đám người kia thô bạo vô cùng, trực tiếp ra tay đả thương người, nếu không phải ta kịp thời cứu thì Điền Đông Hưng công tử đã bị ác nhân sát hại."

Đốc Thường hoàng tử giận dữ nói.

"Cái gì! Trong Xương Trạch thành lại có ác đồ làm loạn cả gan như thế, hoàng tử điện hạ vì sao không trực tiếp đuổi bắt hắn?"

Tiêu Trình nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, nộ khí u mịch nói.

"Bản hoàng tử đương nhiên muốn, bất đắc dĩ là đám người kia quá mạnh, dù cho Uyên Danh thành chủ cùng cận vệ bên mình ta đều chưa hẳn có thể ép kềm chế được, bổn hoàng tử lo lắng làm lớn chuyện cho nên nhịn xuống."

Đốc Thường hoàng tử lắc đầu, tựa hồ rất bất đắc dĩ.

"Lẽ nào lại như vậy, tại đại bàn Trụ Sơn bộ lạc ta, lại có phản tặc dám lớn lối như vậy. Hoàng tử điện hạ, nếu ta ở Xương Trạch thành thì dứt khoát không cho phép chuyện như thế xảy ra, mấy tên phản tặc kia ở đâu, ta bây giờ truy bắt bọn hắn về quy án."

Tiêu Trình lạnh lùng thốt.

Trần Uyên Danh đầy ngạc nhiên nhìn Tiêu Trình tổng đầu không nói gì, mật vệ hoàng gia sẽ không bao giờ xen vào chuyện bao đồng, chỉ phụ trách nhiệm vụ hoàng đế giao xuống.

Lúc này Tiêu Trình tổng đầu làm sao nhiệt tình như thế, chỉ vì lời từ một phía của Đốc Thường hoàng tử quyết định ra mặt đuổi bắt người khác, kẻ này trong mật vệ hoàng gia tương đối hiếm thấy.

"Có lời này của Tiêu Trình tổng đầu thì bổn hoàng tử an tâm rồi. Mà trong đám người kia có mấy người, mỗi ngày đều ngăn cản ở cửa thành bắc hàng mua số lượng lớn tù binh Yên Nhạc hoàng bộ. Có lẽ, nói không chừng bọn hắn chính là tàn dư của Yên Nhạc hoàng bộ, nếu như Tiêu Trình tổng đầu bắt được bọn họ, thật chính là nhân vật quan trọng của Yên Nhạc hoàng thì ở trước mặt phụ hoàng kia cũng là một công lớn."

Đốc Thường hoàng tử vừa cười vừa nói.

"A! Lại có việc này, vậy bổn tọa càng nên bắt bọn chúng."

Tiêu Trình nghe vậy nhẹ gật đầu.

"Ha ha, đã như vậy sau khi buổi đấu giá kia kết thúc thì đi bắt bọn chúng."

Đốc Thường hoàng tử cười ha ha.

Kỳ thật, bảo vật trong buổi đấu giá có năm thành đều là đồ vật của Đốc Thường hoàng tử, cho nên cũng vì nguyên nhân này hắn để ý như vậy.

Đương nhiên làm một hoàng tử, không thể có nhiều của cải như vậy, nhóm bảo vật kia toàn bộ đều từ lần trong tài nguyên chiến tranh trộm ra, mục đích chính là mượn buổi đấu giá này tẩy trắng bảo vật.


Trang 451# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất