Chương 908: Kiếm Quyết So Đấu
Sắc mặt Tiêu Trình âm trầm như nước, thiếu niên ở trước mắt mạnh hơn hắn nghĩ rất nhiều.
"Thứ ngươi vừa mới thi triển là quyền pháp gì? Mà lại có thể mạnh hơn Thánh Kiếm quyết của ta."
Võ học thánh thuật trên thế gian, mấy loại mạnh nhất hắn đều biết, trong đó Thánh Kiếm quyết có thể nói là đứng hàng đầu. Nhưng quyền pháp mà thiếu niên áo kia trắng thi triển lại không phải mấy loại quyền pháp mà hắn biết.
"Dĩ nhiên mạnh hơn Thánh Kiếm quyết mạnh của ngươi "
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Kinh Đào tiên quyền của hắn do Tiên gia truyền lại, không chỉ mạnh hơn Thánh Kiếm quyết của Tiêu Trình kia mà thậm chí còn mạnh hơn cả Thánh Kiếm quyết chân chính không biết bao nhiêu lần.
"Chỉ trách ta học nghệ không tinh, không phải Thánh Kiếm quyết không tốt."
Tiêu Trình lạnh lùng thốt, hắn có vẻ không thích Tịch Thiên Dạ gièm pha Thánh Kiếm quyết. Trong lòng hắn thì Thánh Kiếm quyết chính là công pháp thần thánh nhất.
"Sai! Đó căn bản cũng không phải là Thánh Kiếm quyết."
Tịch Thiên Dạ lắc lắc đầu nói.
Tiêu Trình nghe vậy sững sờ, liền giễu cợt nói:
"Ta tu luyện không phải Thánh Kiếm quyết? Ngươi cũng thật biết nói hươu nói vượn. Ta không biết! Chẳng lẽ ngươi biết hay sao?"
Mặc dù trên đại lục cũng có nhiều phiên bản khác nhau của Thánh Kiếm quyết, nhưng Thánh Kiếm quyết của Trụ Sơn bộ lạc lại được công nhận là Thánh Kiếm quyết chính tông nhất, một tên tiểu bối ít tuổi dốt nát lại dám nói hắn không biết Thánh Kiếm quyết, thật buồn cười.
"Ngươi đã không tin, vậy ta thi triển Thánh Kiếm quyết chân chính đánh chết ngươi là được."
Tịch Thiên Dạ lắc lắc đầu nói.
" Thánh Kiếm quyết chân chính, ha ha! Bản tọa rửa mắt mà đợi xem ngươi làm sao thi triển Thánh Kiếm quyết chân chính giết ta."
Tiêu Trình nghe vậy cười ha ha, trong mắt tràn đầy vẻ đùa cợt.
Gièm pha Thánh Kiếm quyết của bộ lac Trụ Sơn không nói, lại còn dám ở trước mặt hắn múa rìu qua mắt thợ, hắn cũng muốn nhìn xem tên trẻ tuổi trước mắt kia có thể thi triển ra Thánh kiếm quyết gì mà có thể giết hắn?
Điều đó thật là tức cười, mặc dù hắn thừa nhận Tịch Thiên Dạ rất mạnh, nhưng hạ gục hắn và giết chết hắn lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Tịch Thiên Dạ búng nhẹ ngón tay một cái, một thanh chiến kiếm liền ra hiện trong tay hắn, mũi kiếm vạch ra một vết rách thật sâu trên bầu trời.
Hắn không hề phóng xuất ra bất kì kiếm khí hay kiếm quang gì, đơn giản chỉ là cầm kiếm tiến lên như là một kiếm khách rất bình thường.
Thánh Kiếm quyết của hắn có nguồn gốc từ Thiên Dạ thánh tổ, Kiếm đạo thiên phú của Thiên Dạ thánh tổ chỉ ở mức trung bình, không có cách nào tu luyệnThánh Kiếm quyết đến cảnh giới đại viên mãn nhưng bất luận nói như thế nào thì Thiên Dạ thánh tổ lúc ấy cũng là kỳ tài tiếng tăm lừng lẫy, so với kiếm khách bình thường lại mạnh hơn rất nhiều.
Sau khi tìm ra Thánh Kiếm quyết trong kí ức của Thiên Dạ thánh tổ, đã có nền móng từ Thiên Dạ thánh tổ, Tịch Thiên Dạ chỉ cần thoáng tìm hiểu đã thông hiểu đạo lí.
"Thánh Kiếm quyết không có kiếm chiêu gì, càng không có cái gọi là Long Quyển Cửu Thiên, kiếm khách cường đại nhất, mãi mãi cũng là vô chiêu thắng hữu chiêu."
Tịch Thiên Dạ đạp chân lao lên không trung, chiến kiếm trong tay theo bước chân hắn cũng phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Tiếng kiếm reo mặc dù không lớn nhưng lại vang vọng cửu tiêu, thậm chí hàng loạt tu sĩ trên thành Xương Trạch cũng ngạc nhiên phát hiện trường kiếm của mình dường như cũng đang gào thét như thể chúng có linh tính.
Lúc này sắc mặt Tiêu Trình nghiêm nghị, làm kiếm khách lâu như vậy, hắn đương nhiên hiểu biết nhiều về Kiếm đạo, hắn cảm nhận được trên thân Tịch Thiên Dạ tỏa ra một luồng khí tức chưa bao giờ có, khí tức Kiếm đạo mạnh như vậy, hắn chưa từng thấy qua, vô cùng mờ ảo, hắn căn bản có chút không hiểu.
"Thánh Kiếm quyết cường đại nhất có mười tám kiếm chiêu, Thánh Kiếm quyết mà ngươi tu luyện sợ là không theo con đường chân chính, lại dám nói không có kiếm chiêu."
Tiêu Trình siết chặt chiến kiếm, băng lãnh nhìn Tịch Thiên Dạ nói.
Mặc dù hắn phát giác ra khí tức vô cùng bất phàm trên người Tịch Thiên Dạ, nhưng dù như thế nào hắn cũng không thể thua trận. Hắn tin chắc Thánh kiếm quyết của bộ lạc Trụ Sơn mới là Thánh Kiếm quyết chính tông và mạnh mẽ nhất, trên lục địa từ xưa đến nay đều là như thế, không có gì phải lo lắng.
"Ngu xuẩn, nếu kiếm quyết có kiếm chiêu thì kiếm lý ẩn chứa bên trong chung quy đều có hạn, làm sao có thể trở thành một môn kiếm đạo cường thịnh, vô số kiếm sĩ đã đặt mình vào trong đó và đã sinh ra nhiều biến hóa vô tận. Ta thấy ngươi cũng là một tên kiếm khách chân chính nên sẽ nói cho ngươi biết, kỳ thật Thánh Kiếm quyết chân chính chỉ có bảy kiếm cảnh. Còn kiếm chiêu, các kiếm khách khác nhau tu luyện Thánh Kiếm quyết thì sẽ sinh sôi ra kiếm chiêu khác nhau."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, có lẽ bởi vì đã từng quen biết Thánh Kiếm Quyết, đã gợi lên cho hắn những ký ức mà hắn từng có, do đó mới nói thêm với Tiêu Trình vài câu mà hắn hiếm khi nói ra.
Bắt chước kiếm chiêu mà người khác đã tu luyện, đó không phải là kiếm khách chân chính mà chỉ là người thừa kế kiếm chiêu mà thôi.
Thánh Kiếm quyết cũng là như thế, chỉ có kiếm quyết như thế mới có thể xuất hiện trăm hoa đua nở, tự thành cục diện đại đạo chính thống.
Tiêu Trình đương nhiên không muốn tin Tịch Thiên Dạ, hắn thở sâu toàn lực vận chuyển hoang khí trong cơ thể, hắn nhất định phải tiếp được kiếm của Tịch Thiên Dạ, hơn nữa phá giải triệt để, chỉ có như thế hắn mới có thể chứng minh mình đã đúng, Tịch Thiên Dạ mới là người sai.
Tốc độ Kiếm của Tịch Thiên Dạ có vẻ không nhanh, hắn vung kiếm hành tẩu, mỗi một động tác đều rất rõ ràng.
Nhưng bỗng nhiên, lại có cảm giác nhanh vô cùng, bởi vì ngươi căn bản là không thể trốn thoát lưỡi kiếm của hắn, chính là hắn chậm lại cho dù ở xa ngàn dặm mà thanh kiếm của hắn đã khóa chặt trên người ngươi thì bất luận ngươi có làm như thế nào ngươi cũng chỉ có thể chính diện nhìn nhau mà thôi.
Vù!
Chiến kiếm xẹt qua hư không, kiếm quang vạch ra một đường cong chém về phía Tiêu Trình, thoạt nhìn trông rất bình thường, không hề hoa hòe hoa sói.
Thánh Kiếm quyết của hắn đương nhiên có chỗ khác biệt so với Thánh kiếm quyết của Thiên Dạ thánh tổ năm đó. Những Người khác nhau thi triển ra, chung quy sẽ có sự khác biệt.
Mặc dù chiêu thức cùng kiếm khí sẽ có sự chênh lệch, nhưng cảnh giới kiếm đạo lại giống nhau, uy lực cũng không kém bao nhiêu.
Trong mắt Tiêu Trình, một kiếm kia của Tịch Thiên Dạ vô cùng bình thường, nhưng hắn lại cảm thấy không thở nổi.
"Quyết không thể để cho hắn thắng!"
Tiêu Trình kiên định với tâm niệm của bản thân, toàn lực thi triển ra Thánh Kiếm quyết của mình đối kháng lại Tịch Thiên Dạ.
Kiếm cùng kiếm va chạm không hoa lệ như trong tưởng tượng, bình thường như là phù dung sớm nở tối tàn liền biến mất không thấy gì nữa.
Tiêu Trình kinh ngạc đứng nhìn thanh kiếm trong tay mình, nửa ngày không lên tiếng, ánh mắt vô cùng rung động cùng ảm đạm.
"Vì... Sao..."
Tiêu Trình khổ sở ngẩng đầu, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.
Giờ khắc này hắn mới hiểu bản thân đã sai.
Phốc phốc!
Trên cổ Tiêu Trình xuất hiện một dòng máu đỏ, sau một khắc máu đã phun bắn ra như suối, đầu hắn lệch về một bên rồi rớt xuống đất.
Một kiếm kia của Tịch Thiên Dạ không chỉ chặt đứt đầu của hắn mà còn chặt đứt toàn bộ sự sống trong cơ thể hắn.
Sau lưng Tịch Thiên Dạ xuất hiện từng sợi Minh Hoàng thi văn chui vào trong thi thể của Tiêu Trình, chỉ thấy thi thể của hắn khô quắt xuống, tất cả tinh hoa cốt nhục đều bị thôn phệ.
Tiêu Trình chính là cường giả khá tiếp cận với bán bộ Thánh Thiên vương, Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không lãng phí tinh hoa huyết nhục của hắn.
Trang 455# 2