Chương 923: Luyện Thành Thi Khôi
"Không chịu nổi một kích!"
Nguyên Long Huyền Linh Quy lắc lư thân thể to lớn chậm rãi trôi nổi trên vùng trời, bên trong tròng mắt thật to kia đầy đùa cợt cùng khinh thường.
Toàn bộ bên trong Xương Trạch thành đều vô cùng an tĩnh, ai cũng không ngờ rằng Trương Cát Tượng bùng nổ chính quả của chính mình, sau khi lực lượng đến gần vô hạn tại chân chính Thánh Thiên Vương vẫn thất bại thê thảm như vậy.
"Ta không cam lòng!"
Trương Cát Tượng ngửa mặt lên trời gào thét, từng sợi tóc dựng thẳng như Lôi thần phẫn nộ. Từng đoàn mãnh liệt bùng cháy trên người hắn, hắn không ngừng bùng cháy chính quả càng thêm điên cuồng.
Cả người tựa hồ như muốn hòa tan bên trong hỏa pháp tắc, cùng lúc liền có một cỗ lực lượng kinh người chậm rãi phóng ra trên thân hắn.
"Ngươi điên rồi sao?"
Nguyên Long Huyền Linh Quy kinh ngạc nhìn Trương Cát Tượng.
Trên thân thể Trương Cát Tượng, hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức như lực lượng núi lửa bùng nổ đang chậm rãi tuôn ra, cỗ lực lượng mạnh kia cho hắn thấy từng tia uy hiếp.
Bên trong hố đất to, thân thể Trương Cát Tượng bị hỏa pháp tắt bao bọc, thân ảnh mơ hồ như thể bị hòa tan.
Nhưng cùng lúc đó một cỗ lực lượng kinh thiên động địa vọt lên tận trời, hóa thành ngọn lửa tức giận hung hăng đánh về phía Nguyên Long Huyền Linh Quy.
"Tên điên!"
Nguyên Long Huyền Linh Quy run rẩy, có ý xoay người chạy. Nhưng nghĩ đến sau lưng là chủ nhân nên hắn dừng lại.
"Thật sự là não tàn, đường sống không đi lại hết lần này tới lần khác đi lên tử lộ."
Trong lòng Nguyên Long Huyền Linh Quy có một trận khó chịu, Trương Cát Tượng này thật là không biết điều. Kích ngăn cản này hắn sẽ trọng thương nhưng Trương Cát Tượng sẽ càng thảm hại hơn, sợ là sẽ trực tiếp thành một phế nhân.
Cần gì phải hại người hại mình như thế chứ.
Đang lúc Nguyên Long Huyền Linh Quy kiên trì chuẩn bị gánh nhất kích của Trương Cát Tượng, bổng một đoàn hàn quang xanh thăm thẳm bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Nguyên Long Huyền Linh Quy.
Sau một khắc, toàn bộ thiên địa đều tựa hồ hóa thành băng tuyết, thậm chí toàn bộ phạm vi trong vòng nghìn dặm của Xương Trạch thành nháy mắt bị phong băng.
"Hàn Phách Cực Quang Tráo!"
Nguyên Long Huyền Linh Quy thấy vậy mừng rỡ, tuyệt thế chí bảo Hàn Phách Cực Quang Tráo của chủ nhân hắn sao lại không biết.
Đây là thần khí thủy thuộc tính, thần khí chân chính! Có vật này thì trong khoảnh khắc liền có thể khắc chế Trương Cát Tượng, khiến cho mười phần lực thì chỉ phát huy được không tới năm phần.
Quả nhiên, Hàn Phách Cực Quang Tráo vừa xuất hiện, thiên địa liền ngưng trọng, thậm chí thời gian cùng không gian đều ngưng trọng.
Hỏa pháp tắc trên thân thể Trương Cát Tượng cũng bị ngưng trọng, toàn bộ thiên địa vạn vật ở giữa tựa hồ không có đồ vật gì mà Hàn Phách Cực Quang Tráo không thể ngưng kết, dù cho pháp tắc cũng không ngoại lệ.
"Làm sao có thể!"
Trương Cát Lượng khiếp sợ nhìn thân thể của mình, hỏa pháp tắc của hắn thế mà bị ngưng đọng lại. Nguyên bản bởi vì hỏa pháp tắc bùng cháy chính quả mà lực lượng không ngừng vọt tới vô tận, thế mà cũng xuất hiện đứt gãy.
Tệ hại nhất chính là lực lượng trong cơ thể hắn cũng bị đọng lại hàng loạt, Liệu Nguyên Thiên Hỏa tức thì bị khắc chế gần như sắp dập tắt, lực lượng dư thừa bỗng nhiên giảm xuống đáng kể.
"Không….!"
Trương Cát Tượng trợn mắt đầy cừu hận nhìn chằm chằm lên hàn khí cổ quái trên bầu trời.
Hắn vứt bỏ hết thảy bùng cháy chính quả mới ngưng tụ ra lực lượng, thế mà trong khoảnh khắc liền bị đánh về nguyên hình, hết thảy đều như nước chảy về biển.
"Ha ha, trước mặt Hàn Phách Cực Quang Tráo mà ngươi cũng có phần quát tháo sao? Chết đi cho ta."
Nguyên Long Huyền Linh Quy cười ha ha, một trảo hung hăng đánh về phía Trương Cát Tượng.
Phanh!
Trương Cát Tượng lần nữa bị Nguyên Long Huyền Linh Quy đánh vào lòng đất, lần này sau khi bị thương liền không thể đứng dậy.
"Ta hận."
Trong mắt Trương Cát Tượng đầy đau khổ cùng oán hận nằm rạp trên mặt đất, hắn chỉ muốn dùng hết tất cả tranh tài một trận, đơn giản như vậy cũng không được sao?
Thượng thiên cũng quá bất công, hắn liều hết tất cả vậy mà kết quả sau cùng cũng quay về vị trí cũ.
"Tên cặn bã, chỉ dựa và ngươi cũng dám làm mưa làm gió tại Xương Trạch thành, thật không biết tự lượng sức mình."
Thân thể Nguyên Long Huyền Linh Quy thu nhỏ sau đó rơi xuống bên trong hố to vừa đạp chân lên người Trương Cát Tượng vừa ngửa đầu nói đầy khinh thường.
Trương Cát Tượng bùng cháy chính quả thất bại, nhưng cái giá phải trả do hắn gánh chịu. Hơn nữa chính quả bùng cháy quá triệt để nên đã hoàn toàn tiêu tán.
Nói cách khác, Trương Cát Tượng hiện tại chỉ là một tên Thiên Vương Đại Giả, cũng không thể tiếp tục là bán bộ Thánh Thiên Vương, hắn cũng không có khả năng lại tu luyện ra chính quả thuộc về Thánh Thiên Vương. Cho dù hắn bất tử thì đời này đến đây chấm dứt.
"Ai! Cần gì phải như vậy. Trương huynh cũng thật quá mức cố chấp."
Trần Cửu Phụng than nhẹ một tiếng, phức tạp trong mắt không thể nói ra được. Đồ vật hắn cả đời không kiếm ra được, Trương Cát Tượng lại tùy tiện tiêu sài. Bây giờ rơi vào thế bi thương như vậy, mặt mũi hay địa vì gì cũng đều trở thành uổng công.
Xương Trạch thành vì chiến đấu kịch liệt mà xuất hiện hàng loạt tổn hại, khá nhiều phòng ốc cũng điện đều sụp đổ, phế tích nhìn thấy ở khắp nơi.
Toàn bộ các tu sĩ bên trong thành đều trầm mặc, không có bất kỳ ai mở lời. Tầm mắt nhìn Tịch Thiên Dạ chỉ có hoảng hốt cùng kính sợ, không có bất kỳ ý nghĩ xấu nào khác.
Trương Cát Tượng vang danh thiên hạ lại rơi vào kết quả như thế cũng là thảm thương đáng tiếc, nhưng không có bất kỳ ai thương hại hắn.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, cái giết hắn không phải Tịch Thiên Dạ mà chính là cố chấp của hắn.
Trương Cát Tượng cả người đầy máu nằm sấp trên mặt đất, hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sau cùng lại như vậy.
"Tịch Thiên Dạ, bản tọa dù làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi."
Ánh mắt Trương Cát Tượng tương đối đáng sợ, nếu như giờ phút này hắn có cơ hội cùng Tịch Thiên Dạ đồng quy vu tận thì hắn không hề do dự.
"Ngươi sẽ không thể làm quỷ được đâu, chỉ có thể làm nô lệ của ta."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắn vốn muốn thôn phệ hết Trương Cát Tượng, nhưng lại nghĩ thôn phệ hắn chưa chắc có thể tu được Minh Hoàng thi văn thứ mười một, chẳng thà luyện chế hắn thành thi khôi.
Dù sao người mạnh như thế cũng tương đương hiếm thấy trên đại lục, luyện chế thành thi khôi sẽ có tác dụng không nhỏ.
"Ngươi có ý gì?"
Trương Cát Tượng nghe vậy giật mình.
Tịch Thiên Dạ nhả ra năm đầu thi khôi, hắn nghe thấy lời ấy trong lòng cũng có chút không ổn.
"Ngươi rất nhanh liền biết thôi."
Sau một khắc, mười một căn Minh Hoàng thi văn toàn bộ tuôn ra sau lưng Tịch Thiên Dạ chui vào thân thể Trương Cát Tượng.
"A……! Tịch Thiên Dạ, ta cùng ngươi không oán không hận, ngươi không thể làm như thế."
Trong mắt Trương Cát Tượng cuối cùng cũng xuất hiện hoảng hốt, hắn không sợ chết nhưng bị chế thành khôi lỗi thực sự quá nhục, sống không bằng chết.
"Hừ! Sớm biết như thế ngươi nên sớm đi khỏi. Chủ động thả ngươi đi, ngươi lại không đi, hết lần nãy đến lần khác muốn thể hiện năng lực."
Trong mắt Nguyên Long Huyền Linh Quy tràn đầy cười lạnh, nếu Trương Cát Tường không đối địch với bọn hắn thì ai lại đi quản hắn.
Trang 463# 1