Chương 960: Cổ Lão Hung Linh
"Tịch Thiên Dạ đến cùng là ai mà lại đáng sợ như vậy, Diêm Ma Ám Thiên Ấn đều không thể trấn áp hắn."
"Như một Chiến thần thất bại, khách đến từ thiên ngoại đều khủng bố vậy sao?"
…..
Tất cả mọi người cực kỳ chấn động nhìn lên bầu trời, Tịch Thiên Dạ khủng bố lại lần nữa đi sâu vào lòng người. Nhìn chung cả Nhân tộc, sợ là cũng không tìm ra mấy kẻ mạnh như Tịch Thiên Dạ. Huống chi, Tịch Thiên Dạ lại trẻ tuổi như thế…..
Tất cả cao thủ Ngô thị nhất tộc đều toàn lực hội tụ thôi động Diêm Ma Ám Thiên Ấn nhất kích đáng sợ tới cực điểm, cửu thiên thương khung phảng phất đều muốn sụp đổ.
Toàn bộ Xương Trạch thành đều chăm chú nhìn lên bầu trời, trong lòng vô cùng khẩn trương. Nếu Tịch Thiên Dạ có thể ngăn cản kích này cũng thật quá mức yêu nghiệt, căn bản không phải người.
Tô Hàm Hương siết chặt nắm đấm, đến thở mạnh cũng không dám, sợ Tịch Thiên Dạ sẽ xuất hiện bất trắc. Những người phe Yên Nhạc hoàng bộ khác càng khẩn trương tới cực điểm.
Tịch Thiên Dạ không thể bại, hắn đại biểu cho thắng bại sau cùng, cũng đại biểu cho sinh tử của hết thảy người trong phe Yên Nhạc hoàng bộ.
Nếu Tịch Thiên Dạ bại, người phe Yên Nhạc đều sẽ chết hết, vì bọn hắn cản bản không ngăn được lửa giận của nhiều thế lực như vậy.
"Nếu ngươi là hết thảy hi vọng, vậy hi vọng ngươi có thể tiếp tục suy diễn kỳ tích."
Tâm tình Tần Tâm Duyệt phức tạp, lúc trước Công chúa đã đặt hết thảy hi vọng lên người Tịch Thiên Dạ, hồi tưởng lại như vừa hôm qua.
Sau đó, Tịch Thiên Dạ lại sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, dần dần phấn chấn lòng tin của các nàng.
Bất tri bất giác, trong nội tâm của nàng kỳ thật đã rất sùng bái Tịch Thiên Dạ, coi hắn là một thiếu niên không gì không làm được. Lúc trước Công chúa điện hạ khinh suất lựa chọn, cũng khiến nàng bội phục ánh mắt của Công chúa.
Trong nội tâm nàng cầu nguyện Tịch Thiên Dạ có thể tiếp tục truyền kỳ, tuyệt đối đừng thua ở nơi này, nàng còn có sứ mệnh gian khổ chưa hoàn thành. Khoảng cách thành công của bọn hắn cũng đã rất gần.
…...
Ba vị Thánh Thiên Vương, hơn bốn mươi tên cường giả Thiên Vương cảnh, tất cả lực lượng bọn hắn đều rót vào bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Cơ hồ trong khoảnh khắc Diêm Ma Ám Thiên Ấn liền tăng trưởng bốn lần, hóa thành sơn nhạc cao bốn vạn trượng, chân chính bao phủ toàn bộ Xương Trạch thành.
Các tu sĩ đứng bên trong thành trì đều nơm nớp lo sợ thượng cổ cự sơn kia rơi xuống sẽ đập chết tất cả mọi người.
Biểu lộ của Chu Bách Hà cuối cùng cũng ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm trận chiến, âm thầm suy tư phá cục chi pháp.
Đổi thành hắn đứng tại vị trí Tịch Thiên Dạ cũng khó toàn thân trở ra.
Hắn luôn luôn tự tin tự phụ, không để quá mất mặt với thổ dân thế giới này. Nhưng giờ phút này hắn cũng không thể không thừa nhận, bất kỳ thế giới nào dù là nhỏ, nhưng nhóm đứng tại đỉnh phong nhất của thế giới cũng không thể khinh thường.
Tịch Thiên Dạ đứng dưới Diêm Ma Ám Thiên Ấn, trước mặt Diêm Ma Ám Thiên Ấn to như cự nhạc, hắn lại nhỏ bé như hạt bụi.
"Tịch Thiên Dạ, có thể khiến tộc ta dùng toàn bộ lực lượng tới diệt sát ngươi, dù ngươi có chết cũng đáng."
Quỷ lão áo đen băng lãnh âm trầm nói, ánh mắt đầy sâm nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ. Vừa rồi hắn bị Tịch Thiên Dạ nhất kích trọng thương, rõ ràng tương đương mất mặt.
Làm Nhân tộc danh túc thế mà không chịu nổi nhất kích của người trẻ tuổi trước mặt, hơn nữa lại không phải người thế giới bọn hắn, càng khiến hắn xấu hổ không thôi.
"Là khách đến từ thiên ngoại, ngươi không nên nhúng tay vào sự tình thế giới chúng ta. Bằng không với thiên phú của ngươi, tương lai cũng có thể trở thành cự phách chân chính."
Ngô thị tộc chủ hơi xúc động thở dài, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ càng lạnh. Người này không giết không được, giữ lại hắn chính là một mối họa lớn.
Bằng không nếu hắn tu thành Chí Tôn Vương hoặc bán bộ Thánh Thiên vương, không may liền là Ngô thị bọn hắn.
Mặc dù tu thành Chí Tôn Vương như phiêu miểu không thực tế, mấy vạn năm nay Nhân tộc bọn hắn đều không có người tu thành Chí Tôn Vương. Nhưng Tịch Thiên Dạ không phải người thế giới bọn hắn, lại có thủ đoạn dị thường gì đó để tu thành Chí Tôn Vương.
Họa lớn như thế chỉ có triệt để diệt sát hắn mới có thể an tâm đi ngủ.
"Muốn giết ta ư, các ngươi vẫn còn kém một chút."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Toàn tộc Ngô thị dốc sức ra tay tạo thành uy thế kinh thiên động địa, dù cho đại địa phảng phất có chút không chịu được cỗ uy áp kia, nhưng Tịch Thiên Dạ vẫn lạnh nhạt tự nhiên, thậm chí còn không có tâm tình chập chờn.
"Kẻ này quả nhiên bất phàm."
"Có thể bảo trì trấn định trước Diêm Ma Ám Thiên Ấn, bản tọa đều còn kém xa."
…..
U lão cùng Ngô thị tộc chủ thấy Tịch Thiên Dạ vẫn không đổi sắc, thái độ thong dong nên trong lòng thầm kinh hãi.
Thứ tâm tính này không phải ngươi muốn thế nào thì làm thế ấy, căn bản là không có cách ra vẻ.
Nếu là U Quỷ song lão hay Ngô thị tộc chủ đứng tại vị trí Tịch Thiên Dạ, dù bọn họ muốn trấn định cũng không thể làm được.
Dù sao trước lực lượng khuynh thiên của Diêm Ma Ám Thiên Ấn, ai lại có thể không run rẩy mà giữ vững bình tĩnh.
U lão cùng Ngô thị tộc chủ nhìn nhau bằng ámh mắt kiêng kỵ, lúc này liền liên hợp thôi động Diêm Ma Ám Thiên Ấn trấn áp về phía Tịch Thiên Dạ.
Trời đất đổ sụp, nhật nguyệt ảm đạm, thương khung phảng phất hóa thành địa ngục. U Minh Địa Ngục Khí bao bọc toàn bộ thiên địa, từng đạo âm thanh quỷ khóc sói gào vang lên như có vô tận Lệ Quỷ gào thét…
Những âm thanh yêu ma quỷ dị kia rơi vào tai tu sĩ phổ thông cũng không chịu nổi mà chảy máu ngã trên mặt đất, linh hồn bị quỷ âm sinh linh kéo ra thân thể, dù giãy dụa cũng vô dụng.
Chỉ thấy phía trên Diêm Ma Ám Thiên Ấn xuất hiện một mặt quỷ vô cùng to lớn, mặt quỷ kia phát ra âm thanh gào thét vô cùng quỷ dị. Đột nhiên khẽ hấp xuống phía dưới liền nhiếp ra hơn vạn linh hồn tu sĩ phổ thông, một ngụm nuốt vào bên trong miệng.
Thôn phệ hơn vạn linh hồn, khí tức u minh mặt quỷ tản ra lập tức phong đại, một cỗ huyết dịch màu đỏ sậm thẩm thấu ra trên Diêm Ma Ám Thiên Ấn, kinh dị mà khủng bố.
U minh mặt quỷ khổng lồ trên ngàn trượng kia dường như muốn thoát ra Diêm Ma Ám Thiên Ấn, khí tức càng thêm đáng sợ.
Bên trong Xương Trạch thành trong khoảnh khắc liền triệt để hỗn loạn, người nào cũng không ngờ rằng bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn lại chạy ra một đầu hung quỷ có thể thu đi linh hồn bọn hắn.
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ, hung quỷ khủng bố như thế, một lúc sau chẳng phải là muốn thôn phệ hết toàn bộ sinh linh trong Xương Trạch thành sao.
"Bảo hộ thiếu chủ."
"Bảo hộ Thái tử điện hạ."
"Bố trí ngăn trở trận pháp, ngàn vạn không thể để nhiếp hồn âm kia câu đi linh hồn."
…..
Những thế lực kia vốn đang xem náo nhiệt cũng không thể ngồi yên được nữa, dồn dập hoảng sợ phóng xuất ra lực lượng bảo vệ chặt chẽ chính mình.
Bên trên cửa thành Bắc cũng vô vùng hỗn loạn, hàng loạt quân sĩ xông lên tường thành bao vây Tô Hàm Hương, sợ linh hồn Công chúa điện hạ cũng bị hung quỷ kinh khủng kia hút đi.
Tịch Thiên Dạ cau mày, bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn kia thế mà còn sót lại một con Hung Linh thật khiến hắn bất ngờ.
Theo lý thuyết, Diêm Ma Ám Thiên Ấn thoái hóa thành cổ khí, không còn bất kỳ linh tính gì tồn tại, Hung Linh ẩn chứa bên trong hẳn là cũng toàn bộ phai mờ. Thế mà có thể sống bất diệt đến nay, xem ra Hung Linh kia không đơn giản.
U Minh tộc pháp bảo cơ bản đều chứa đựng Hung Linh Oán Quỷ, dung nhập oan hồn Lệ Quỷ vào bên trong chính là thủ đoạn luyện khí thường thấy nhất của U Minh tộc.
Cũng là vì sao mà U Minh tộc ưa thích xâm lược những thế giới khác, mục đích chính là chế tạo sát lục, thôn phệ linh hồn. Thậm chí linh hồn luyện chế thành Hung Linh vĩnh viễn chìm vào hắc ám vô phương siêu sinh.
U Minh tộc bên trong tinh không vạn giới bị liệt vào tà đạo, chư thiên vạn giới đều bất dung, cơ bản không có bằng hữu cùng đồng minh.
Nếu không phải U Minh tộc thực sự quá mạnh, sợ là sớm đã bị những thế lực khác tiêu diệt.
Ngô thị nhất tộc cũng không ngờ rằng cả tộc toàn lực ra tay sẽ khiến kích phát Hung Linh bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Hung Linh chiếm cứ bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn không biết bao nhiêu tuế nguyệt vẫn luôn tồn tại, Ngô thị nhất tộc cũng tương đương kiêng kỵ không dám trêu chọc.
Ngày đầu tiên cùng ngày mười lăm mỗi tháng, Ngô thị đều sẽ sát sinh hàng loạt, tổ chức nghi thức huyết tế Hung Linh, như thế mớ có thể luôn bình an vô sự mấy ngàn năm.
Hiện tại Hung Linh chính mình chạy ra, Ngô thị nhất tộc cũng không có cách nào, căn bản không thể khống chế nổi.
"Làm sao bây giờ? Hung Linh sẽ không thôn phệ hết tất cả sinh linh Xương Trạch thành chứ."
Ngô thị nhất tộc vô cùng lo lắng, Diêm Ma Ám Thiên Ấn mặc dù một mực bị Ngô thị bọn hắn chưởng khống, nhưng chỉ có chính bọn hắn hiểu rõ bọn hắn chưởng khống chỉ là cổ ấn mà thôi, còn Hung Linh bên trong cổ ấn đồng không bị chưởng khống qua.
Nếu Hung Linh không bị khống chế, thật sự có thể thôn phệ tất cả sinh linh Xương Trạch thành, như vậy Ngô thị nhất tộc bọn hắn đã bày ra đại sự.
"Không sao, trước tiên giết chết Tịch Thiên Dạ đã rồi nói, đến mức những người khác….. Nếu quả thực xảy ra điều gì, trực tiếp đẩy Tịch Thiên Dạ cùng Yên Nhạc hoàng bộ là đủ."
U lão lạnh lùng thốt, trong mắt tràn đầy sâm nhiên cùng hung ác rót lực lượng vào Diêm Ma Ám Thiên Ấn, mảy may không có ý thu hồi.
…..
"Khặc khặc, máu thịt thật tươi đẹp, nếu thôn phệ ngươi, sẽ bù đắp được máu của trăm triệu sinh linh."
Mặt quỷ to lớn kia thiêu đốt lên quỷ hỏa, con ngươi tham lam nhìn Tịch Thiên Dạ như trông thấy tuyệt thế tiên dược, nếu nó có nước dãi sợ là cũng đã nhỏ giọt.
"Hay cho khí tức cổ xưa, sợ là có mấy trăm vạn năm sinh mệnh."
Tịch Thiên Dạ có chút kinh ngạc nhìn mặt quỷ to lớn, trên người Hung Linh phát tán ra khí tức tương đối cổ lão, theo như hắn phán đoán có lẽ có đến ba bốn trăm vạn năm lịch sử.
Tiên nhân bình thường thì thọ nguyên cũng chỉ mấy trăm vạn năm mà thôi, lai lịch Hung Linh trước mắt sợ là không đơn giản.
Hung Linh to lớn cười khằng khặc quái dị, có ý tránh ra từ bên trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn, nhưng sau khi thử mấy lần đều không thành công liền thao túng Diêm Ma Ám Thiên Ấn bay về hướng Tịch Thiên Dạ.
Trang 481# 2