Chương 961: Người Chốn Cũ
Trên thân Hung Linh khổng lồ ngưng tụ ra lực lượng oán niệm kinh khủng cùng U Minh Địa Ngục khí.
Tịch Thiên Dạ cuối cùng cũng biết được vì sao sau khi Diêm Ma Ám Thiên Ấn hóa thành cổ ấn không có linh tính vẫn có thể phóng xuất ra U Minh Địa Ngục khí. Vì U Minh Địa Ngục khí chính là phát ra trên thên Hung Linh, vốn không có quan hệ với Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
"Xem ra Hung Linh này đến từ U Minh tộc chân chính."
Tịch Thiên Dạ tự nói thầm.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ, chân chính U Minh tộc tự nhiên không phải hậu duệ cấp thấp của U Minh tộc bên trong Thái Hoang thế giới, mà chính là sinh linh U Minh tộc đến từ Thất Thập Nhị chí cao U Minh giới thần khiết.
U Minh Địa Ngục khí chính là lực lượng cơ sở cùng căn bản nhất của U Minh tộc.
Bên trong Thái Hoang thế giới, những cái được gọi là các Tổ thần U Minh tộc chí cao nếu không đạt được thuần khiết U Minh tộc truyền thừa, như vậy chưa hẳn có thể nắm giữ lực lượng U Minh Địa Ngục khí.
Nhưng ở bên trong U Minh tộc Thất Thập Nhị chí cao U Minh giới, bất kỳ một sinh linh nào tu luyện cũng đều là U Minh Địa Ngục khí. Thậm chí một chút cao giai U Minh tộc, điểm xuất phát lúc vừa ra đời chính là điểm cuối cùng mà những Tổ thần đó cả đời đều không đến được.
Trên thân Hung Linh, Tịch Thiên Dạ cảm nhận được từng tia khí tức thuộc về Thất Thập Nhị chí cao U Minh giới. Quả không ngoài dự liệu, nó là từ Thất Thập Nhị chí cao U Minh giới đi ra, hoặc là sinh mạng do Thất Thập Nhị chí cao U Minh giới đản sinh ra. Không biết nguyên nhân gì lưu lạc lại bên ngoài mà đi tới Thái Hoang thế giới.
Nghĩ đến đây, tâm tình Tịch Thiên Dạ có chút bất đồng.
Trong mắt hắn, cái gọi là Thái Hoang thế giới cũng là một vũng nước nhỏ.
Dù cho từng làm Tổ Thần Lam Mị, cũng chỉ là sinh linh bên trong Thái Hoang thế giới mà thôi.
Trông thấy Hung Linh trước mắt, Tịch Thiên Dạ trước nay đều chưa từng sinh ra một cỗ đã từng quen bết. Hung Linh có lẽ chỉ là một khỏa bụi trần bên trong Thất Thập Nhị chí cao U Minh giới, nhưng vô luận nói thế nào thì nó cũng là tới từ bên trong chốn cũ, thật lâu không gặp.
"Khặc khặc, huyết nhục của ngươi quả thực khác biệt cùng những sinh vật cấp thấp kia, khí tức linh hồn càng hấp dẫn người. Quá tốt rồi! Thật trung hợp! Nếu thôn phệ ngươi, có lẽ ta có thể giảm bớt mười vạn năm khổ công."
Hung Linh to lớn hưng phấn gào lên, nằm mơ cũng không ngờ rằng tại nơi tàn phế lạc hậu như vậy sẽ xuất hiện đồ ăn khiến toàn thân huyết dịch nó sôi trào.
Mặc dù nó không biết được vì sao sau khi hóa thành oan hồn, nó vô phương điều tra nội tình Tịch Thiên Dạ, nhưng lại không chậm trễ mà phát hiện tầm quan trọng của Tịch Thiên Dạ.
Trực giác nói cho nó biết, thôn phệ người trước mắt này liền có lợi lớn.
Trong chốc lát, Hung Linh khổng lồ liền xuất hiện tại vùng trời của Tịch Thiên Dạ với vô tận lực lượng oan hồn cuốn tới, nếu sinh linh bình thường bị lực lượng oan hồn như thế bao phủ, vậy trong khoảnh khắc liền hóa thành một đầu lục sát thi không có bất kỳ ý thức gì mà chỉ biết sát.
Trên thân Tịch Thiên Dạ phát tán ra một cỗ khí tức to lớn ngăn cản nhưng U Minh Địa Ngục khí cùng lực lượng oan hồn bên ngoài, tựa hồ có vạn pháp bất xâm chi thể, oan hồn lực lượng kinh khủng như vậy mà không thể ăn mòn hắn chút nào.
"Ừm! Có chút năng lực, thế mà có thể ngăn cản tà sát của bản minh tiên xâm lấn."
Hung Linh khổng lồ có chút kinh ngạc nhìn Tịch Thiên Dạ, nhưng vẻn vẹn trong nháy mắt, so với nghiên cứu năng lực Tịch Thiên Dạ, nó càng có xu hướng trực tiếp thôn phệ máu thịt Tịch Thiên Dạ.
Nó đột nhiên kéo ra miệng to như chậu máu, hung hăng khẽ hấp. Sau một khắc, Diêm Ma Ám Thiên Ấn xuất hiện hàng loạt hoa văn phức tạp, những văn lộ kia ẩn chứa thiên địa chí lý, như thể đều là hiện thân của thiên địa pháp tắc.
Chỉ thấy vùng trời chỗ Tịch Thiên Dạ bỗng xuất hiện một xoáy hắc ám to lớn như hố đen vũ trụ, tản ra lực hút không gì sánh kịp. Lực mạnh của cổ sức hút kia chớ nói Thánh Thiên Vương, dù là một đế giả trung vị cảnh cũng không thể ngăn nổi.
Vẻn vẹn với thủ đoạn này đã đáng sợ hơn nhiều so với nhất kích mà Ngô thị nhất tộc liên hiệp lại. Rõ ràng sau khi Hung Linh tự mình ra tay, Diêm Ma Ám Thiên Ấn đã kinh biến đến mức khác biệt.
Dù Tịch Thiên Dạ đứng trong hư không nặng nề như núi bát phong bất động, nhưng đối mặt với lực hút đáng sợ như vậy cũng có chút không khống chế nổi thân thể, chậm rãi về hương u minh hắc động.
"Cạc cạc, mỹ vị máu thịt, mỹ vị linh hồn, thật là khéo, thật là khéo a….."
Hung Linh nhìn đồ ăn sắp rơi vào miệng, mặt quỷ khổng lồ hưng phấn run rẩy kịch liệt.
"Không ổn! Đó là thượng cổ oan hồn, thế giới này sao lại còn sót oan hồn mạnh mẽ như thế!"
Sắc mặt Chu Bách Hà kịch biến, đôi mắt bên trong đầy sợ hãi.
Bây giờ hắn mới phát hiện ra Hung Linh khổng lồ kia căn bản không phải Hung Linh Oán Quỷ bình thường mà là thượng cổ hung hồn trong truyền thuyết, từ thời kỳ thượng cổ sống đến bây giờ thật là sinh linh cổ lão khủng bố.
Hung Linh Oán Quỷ bình thường căn bản cũng không có suy nghĩ cùng ý thức của mình, chỉ có những cổ lão hung hồn trong truyền thuyết một mực còn sống mới có thể xuất hiện tình huống này.
Loại tồn tại này xuất thế là khủng bố tới cực điểm, có thể xưng cấm kỵ đáng sợ nhất thế gian, ai cũng không dám đụng đến.
Tâm tình vốn bàng quan cuối cùng không sót lại chút gì, Chu Bách Hà liền nảy sinh một cỗ suy nghĩ phải lập tức chạy trốn.
Nhưng Diêm Ma Ám Thiên Ấn phát ra U Minh địa ngục khí bao phủ toàn bộ thiên địa, nên căn bản cũng không có khả năng lặng yên chạy đi. Nếu cưỡng ép xông ra, sợ là sẽ trực tiếp bị thượng cổ hung hồn kia chú ý đến sẽ càng thêm nguy hiểm.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt kéo đến trong lòng, trong đầu không ngừng nghĩ cách đối phó, kết quả hôm nay nếu không xử lý tốt, một cái sơ sẩy liền có thể vạn kiếp bất phục.
"Ngươi sợ cái gì, cách xa như thế thì chiến đấu cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi, thật nhát gan."
Giang Hoài Nguyệt kỳ quái nhìn Chu Bách Hà, có chút khong rõ hắn vì sao lại đột nhiên ảm đạm như vậy.
Oan hồn kia mặc dù đáng sợ, rất nhiều linh hồn bị nó thu đi nhưng đó chỉ là những sinh linh bình thường thôi, là tu vi quá thấp nên không có năng lực tự vệ.
Đổi thành tu vi bọn hắn thì gần như không có khả năng bị oan hồn hút đi linh hồn.
Chu Bách Hà liếc mắt nhìn Giang Hoài Nguyệt không để ý đến nàng, một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, không nhìn thấy đám người Ngô thị nhất tộc đều có chút không khống chế nổi sao…. Kết quả hôm nay đã là đại hung.
Đến mức Chu Bách Hà gần như không có khả năng đào thoát trong tay thượng cổ hung hồn, chỉ có con đường chết.
Dù cho chí cường giả đến từ Thái Hoang thế giới, đặt ở trước mặt thượng cổ hung hồn tuế nguyệt cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
…...
Tịch Thiên Dạ từng chút một xê dịch về phía hắc động thâm uyên, cho dù hắn dốc hết toàn lực, lực lượng thôi động tới cực hạn cũng không thể ngăn cản được lực lượng hút vào của hắc động kia. Không thể không nói, lực lượng hung hồn rất mạnh, nếu là những người khác sợ là căn bản không ngăn được.
"Khặc khặc, không hổ là đồ ăn khiến bản tiên trông mà thèm, quả nhiên có chút năng lực."
Thượng cổ hung hồn cười khằng khặc quái dị, rõ ràng cũng không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ có thể kiêng trì lâu như thế, hắn nói một chữ khiến thương khung đều chấn động.
Một câu nói ra, mặt đất trăm dăm xung quanh đều xuất hiện hàng loạt vết rách, công trình kiến trức bên trong Xương Trạch thành đều sụp đổ, những tu sĩ có chút tu vi không đủ biện pháp bảo hộ liền trực tiếp bị thanh âm cách không đánh chết.
Hết thảy tu sĩ đều tràn đầy hoảng sợ nhìn lên bầu trời, Hung Linh kia cũng thật quá kinh khủng, làm sao nói câu nào cũng đều có cảm giác huỷ diệt.
Ngô thị nhất tộc nắm giữ lực lượng kinh khủng như thế, nếu trước kia lấy ra sợ là đã trở thành một trong chín đại hoàng bộ.
Khoảng cách của Tịch Thiên Dạ ngày càng gần thâm uyên hắc động kia, mười trượng, năm trượng, ba trượng…..
Tiếng kinh hô bên trong thành không ngừng vang lên, ai cũng biết nếu Tịch Thiên Dạ bị hắc động kinh khủng kia thôn phệ, vậy không cần nói cũng biết.
"Chịu đựng đi….."
Tô Hàm Hương bóp tay đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thân thể chấn động run rẩy.
Hừ!
Tịch Thiên Dạ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng không tiếp tục thử nghiệm phân cao thấp cùng thâm uyên hắc động nữa, lực lượng của hắn cũng quá nhỏ.
Tuy nhiên, trải qua luân phiên đại chiến cùng đối kháng với thâm uyên hắc động, hắn cũng không phải không có thu hoạch.
Ít nhất sau khi áp bách cực hạn, lực khống chế của hắn đối với thân thể này càng mạnh hơn, vì trong cơ thể hắn trắng trợn thôn phệ mà lực lượng vô cùng hỗn tạp ngày càng cô đọng, chất lượng chân nguyên tăng lên.
Đương nhiên chỗ tốt lớn nhất vẫn là khống chế đối với thể lực, dù sao thân thể này cũng không phải thân thể của hắn nên lưc lượng khống chế khẳng định có khiếm khuyết.
Đi qua chiến đấu cực hạn lần này, hồn xác càng thêm tương dung. Trước đó hắn chỉ có thể thi triển ra nửa chiêu Kinh Đào tiên quyền thức thứ hai, nhưng giờ phút này sợ là đã có thể thi triển trôi chảy ra Kinh Đào tiên quyền thức thứ hai hoàn chỉnh.
Thấy mình sắp bị u minh hắc động thôn phệ, Tịch Thiên Dạ sẽ không tiếp tục đần độn phân cao thấp cùng nó. Lúc này hắn giậm chân một cái, một cỗ khí tức huyền diệu đặc thù tản ra trên người hắn.
Hắn bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn về phía cỗ lão hung hồn, bên trong đôi mắt tràn đầy băng lãnh cùng trang nghiêm.
Một đoàn kim quang bỗng nhiên tách ra từ chỗ mi tâm hắn như kim liên hoa mở, phật quang phổ chiếu.
Một con mắt vàng chui ra từ mi tâm của Tịch Thiên dạ, sau một khắc bổng phật quang chiếu rọi thiên địa, toàn bộ thế giới như tràn ngập một cỗ phật tính năng lượng trang nghiêm thần thánh.
Chúng sinh Kim Mâu!
Một trong những linh nhãn thần thông cao nhất của Phật đạo, hội tụ ngàn tỉ sức mạnh của sự sống để phổ độ chúng sinh.
Thần thông này dù Phật Đà ở bên trong phật môn tu luyện ra được cũng không nhiều.
Tịch Thiên Dạ ban đầu ở Trường Thương thành nhất thời niệm tâm phổ độ trăn vạn sinh linh qua đời, dưới cơ duyên xảo hợp tu luyện ra Chúng Sinh Kim Mâu.
Chúng Sinh Kim Mâu là chí cai thần thông đóng dấu tại linh hồn, vì thế dù thay đổi một bộ thân thể cũng vẫn có thể thi triển ra.
Chỉ thấy kim quang vô hạn, Phật quang ngút trời, hàng loạt Kim Liên sinh ra trong hư không, từng tôn hư ảnh Phật Đà xếp trên Kim Liền, đọc kỹ phật môn kinh văn, Phạn âm thiên hát, toàn bộ thiên địa tựa hồ hóa thành một tòa phật quốc màu vàng.
U minh hắc động kia vừa bị Chúng Sinh Kim Mâu chiếu xuống, trong khoảnh khắc liền như băng tiêu tuyết hóa thành hư vô tiêu tán trên bầu trời.
Cổ lão hung hồn phát ra U Minh Địa Ngục khí, cũng bị áp chế xuống một đoạn dài.
Vốn vô cùng âm lãnh như thiên địa u minh địa ngục cũng hóa thành phật quang phổ chiếu, phật quốc Thiên Giới thần thánh trang nghiêm.
"Chúng Sinh Kim Mâu! Phật đạo thánh pháp Chúng Sinh Kim Mâu! Làm sao có thể…"
Cổ lão Hung Linh như trông thấy quỷ, kinh ngạc nhìn mắt vàng trên mi tâm Tịch Thiên Dạ.
Phật môn chí cường thần thông làm sao lại xuất hiện bên trong thế giới này, hơn nữa lại xuất hiện trên thân một người trẻ tuổi.
Trang 482# 1