Lâm Tiêu thu hết tình hình vào trong mắt, nhưng hắn không lập tức ra tay ngăn cản.
Giúp đỡ lúc hoạn nạn hay là ân cần khi sung túc, hắn vẫn hiểu rõ.
Huống hồ, hắn chỉ đồng ý với yêu vương Tước Phượng bảo vệ huyết mạch yêu tộc.
Còn về bảo vệ ra sao, cái đó thì còn phải xem ý hắn thế nào rồi.
Không dùng chút thủ đoạn thì yêu tộc dựa vào đâu để phục hắn, tin hắn đây.
Lúc này.
Vô số bóng người từ trên trời bay xuống, vây lấy xung quanh Lâm Tiêu, chặn tất cả mọi đường lui.
“Tiểu tử ngông cuồng, bất luận là ngươi có thân phận gì, hôm nay ngươi cũng đừng hòng đi.”
“Nếu ngươi có hối hận, thì hãy hối hận vì bản thân đã giết thánh tử U Minh tông đi. Cho dù chúng ta không bắt ngươi về, thì ngươi cũng không tránh khỏi sự truy sát của U Minh tông đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Không thể không nói, gan của ngươi thực sự quá lớn. Ô huynh đã nói bản thân là thánh tử U Minh tông rồi mà ngươi vẫn còn dám giết, điểm này ta thật sự phục ngươi rồi!”
Mấy thiên kiêu của các thế lực lớn vây quanh Lâm Tiêu, vừa đánh giá Lâm Tiêu vừa cảm thán.
“Nói xong chưa?” Lâm Tiêu từ tốn hỏi.
“Hả?”
Đám thiên kiêu ngơ ra, người này có thái độ và ánh mắt gì vậy hả?
Lẽ nào hắn cho rằng bản thân còn có thể chạy thoát sao?
“Nói xong rồi thì có thể lên đường rồi. Ô huynh của các ngươi chắc là cũng nhớ các ngươi rồi.” Lời này của Lâm Tiêu vừa dứt, trong tay liền xuất hiện một thanh kiếm nhỏ màu đen.
Vừa ra tay chính là đại chiêu.
Đó chính là kiếm thức mà hắn tốn mười tỷ linh thạch mua về.
“Hư kiếm...!”
Tất cả những thiên kiêu đệ tử đứng gần đó nhìn Lâm Tiêu vung kiếm, ngay sau đó bọn họ như thể nhìn thấy cầu vồng xuất hiện trước mắt.
Đỏ, vàng, lam, xám, kim. Năm đạo ánh sáng đan xen nhau, tuy ánh sáng không mạnh nhưng lại giống như ánh bình minh xuyên qua màn sương mù. Giống như đằng sau tầng tầng lớp lớp mây mù lộ ra tia nắng.
“Trảm…!” Lâm Tiêu lạnh lùng nhả ra một từ.
Xoẹt!! Khoảng không xung quanh như bị xáo động, rồi nứt ra một khe hở mang theo khí thế kinh người lao về phía những đệ tử thiên kiêu.
“Này, này sao có thể!”
“Người này rốt cuộc có tu vi gì, hắn không thể đơn giản là Hoá Đỉnh cảnh được!”
“Đạo khí, thanh kiếm kia lại là một món chân linh đạo khí nữa, trên người hắn có hai món đạo khí liền!”
Tất cả thiên kiêu đều trợn mắt thất kinh, bọn họ đều là những thiên kiêu được sinh ra từ những trận chiến sinh tử, vậy mà khi đối mặt với thanh kiếm này vẫn cảm nhận được sự khủng bố từ nó, đặc biệt là thanh kiếm này còn mang theo uy lực của thiên địa.
Đây, đây chắc chắn không thể là uy lực mà một cường giả Hoá đỉnh cảnh có thể mang tới được. Kể cả tu vi có là sinh tử cảnh cũng khó làm được điều này.
Đạo khí! Khẳng định nguyên nhân gây ra chuyện này chính là thanh kiếm đạo khí màu đen kia.
“Chư vị, có khi đây là đòn công kích dùng cả tính mạng của tên này, chúng ta hợp lực ngăn hắn lại.”
“Đúng, chúng ta ngăn chiêu này của hắn lại.”
“Tên tiểu tử này thật quái dị, chư vị chớ khinh địch, đều phải dùng hết sức.”
Một thiên kiêu trong số đó hét lên, bộ đạo khí chiến giáp trên người cũng xuất hiện. Đồng thời, hắn còn ngưng tự một tấm khiên màu đen bằng linh lực chặn ở trước mặt.
Hai người khác thấy thiên kiêu này triệu hồi chiến giáp cũng lập tức thi triển thần thông, làm cho linh khí của tấm khiên chắn trước mặt càng thêm nồng đậm. Những người khác cũng sẵn sàng tư thế chiến đấu, khí huyết và linh lực trong cơ thể dâng trào.
Sau khi chuẩn bị đỡ đòn công kích thì họ cũng chuẩn bị sẵn công kích, để sao khi đỡ đòn xong sẽ lập tức tấn công.