Vạn Giới Pháp Thần

Chương 234: Lilliandil và tung tích thanh kiếm cuối cùng

“Chúng ta phải tìm thanh gươm.” Ambrose ở một bên nhắc nhở.

“Phải. Thanh kiếm.”

Caspian và Edmund bắt đầu lục lọi trong đống râu tóc và rẽ khô… sau đó bọn chúng lôi lần lượt ra ba thanh kiếm đặt lên bàn. Lucy cũng lấy ra mấy thanh gươm khác đã thu gom được trong chuyến đi…

“Một.”

“Hai.”



“Năm.”

“Sáu. Chỉ có sáu thanh kiếm. chúng ta còn thiếu một thanh khác.”

“Nó ở đâu.”

“Đáng lẽ ra đây là điểm cuối cùng của cuộc hành trình, Bàn đá của Alan. Hay là chúng ta bỏ qua một hòn đảo, một vị Tướng công đã và đang ở đó cùng thanh kiếm của ông ta.” Drinian cau mày nói.

“Không được, đã tới tận đây rồi… chẳng lẽ là vô ích… còn ‘Cái ác’ còn những người bị hiến tế.” Lucy tay đập bàn nói.

Bầu không khí trở lên cực kì căng thẳng. Rhince bây giờ như sắp khóc… chỉ thiết một thanh kiếm là vợ anh trở lại.

Trong khi Gael thì hai mắt đỏ hoe. Cô bé hai mắt đảo xung quanh như hy vọng một thanh kiếm khác bị bỏ quên đâu đó. Nhưng cả bọ đã tìm ở đây nửa tiếng rồi.

Đứng lúc này, đang nhắm mắt dương thần đứng ở bên cạnh Ambrose, Helios giọng nghiêm trọng nói:

“Có một thứ gì rất mạnh xuất hiện… nó đang đến phía bên này.”

“Ở đâu, Helios.” Ambrose nghiêm túc hẳn lên, đến Helios cũng phải nói là rất mạnh thì không thể là thứ tầm thường được.

Helios chỉ tay về phía cái sườn đồi đối diện.

Từ trên sườn đồi ấy bỗng có một cái cửa mở ra, rồi có ánh sáng xuất hiện ở lối đi, một cái bóng đi ra và cánh cửa khép lại sau lưng nó. Cái bóng cầm một ngọn đèn rất sáng giúp họ có thể phân biệt rõ mọi vật.

Cái bóng từ từ tiến đến gần, gần hơn, cuối cùng nó dừng lại ở đầu bàn đối diện với họ. Bây giờ họ có thể thấy đó là một thiếu nữ cao dong dỏng, mặc một tấm áo dài có màu xanh da trời, để lộ hai cánh tay.

Cô gái không đội mũ, mái tóc vàng đổ xuống ngang lưng. Khi cả bọn nhìn cô gái họ nghĩ trước đây họ chưa biết thế nào là một người con gái đẹp.

Ngọn đèn mà cô gái mang đến là một ngọn nến cao có cái chân đế bằng bạc và cô đặt nó lên trên bàn.

Không ai thốt lên dù chỉ một lời.

Rồi, không hiểu sao Reepicheep đứng lên khom người hành lễ trước, sau đó là Caspian, trong lúc tất cả đều đứng lên bởi vì họ cảm thấy cô gái mang trong mình một dòng máu cao quý.

“Du khách từ ngàn dặm đến bàn ăn của Alan.” Cô gái mở lời. “Sao lại không nếm qua mĩ vị trên bàn?”

“Thưa vị cô nương này,” Caspian nói, “Chúng tôi sợ những món ăn này bởi vì nghĩ nó đã đưa những người bạn kia vào giấc ngủ yêu thuật.”

“Họ chưa hề nếm qua.” Cô gái nói.

Lucy nôn nóng hỏi:

“Làm ơn cho biết, vậy điều gì đã xảy ra với họ?”



“Mười năm về trước, họ đến đây trên một con tàu có cánh buồm rách nát và những tấm ván đã sẵn sàng rời ra từng mảnh. Có một số người đi với họ và một vài thủy thủ;

Cô gái từ tốn nói, trên người cô không tự chủ toát ra một cảm giác trang nhã, cao quý khiến người khác không dám khinh nhờn…

--- Kể lại ---

Khi đến bàn ăn này một người nói:

”Đây là một chỗ tốt đây. Chúng ta hãy hạ buồm neo lại nơi đây và buông chèo rồi tận hưởng những ngày còn lại trong bình yên”.

Người thứ hai nói: ”Không được, chúng ta hãy nhổ neo, giong buồn về Narnia về hướng tây. Rất có thể là Miraz cũng đã chết”

Còn người thứ ba, một người có dáng chỉ huy nhất thì lại vụt đứng dậy và nói:

““Không, lạy trời cao! chúng ta là người và là người Telmarine không phải là loài thú vật. Tất cả những điều chúng ta cần làm là thực hiện hết cuộc phiêu lưu này đến cuộc phiêu lưu khác. Chúng ta đã hứa với bọn họ là sẽ tìm thấy người thân của bọn họ bị lớp sương mù bắt đi.”

“Bọn họ có thể đã phải trả giá bằng chính tính mạng của mình khi thả chúng ta đi, và Bern nữa… ôi bạn tôi… ông ta đã tình nguyện ở lại bọc hậu… Ta không thể Bern hy sinh vô ích được.”

Trong lúc họ tranh luận như vậy thì người thủ lĩnh nắm lấy chuôi con dao đá nằm trên bàn, toan chiến đấu với những người đồng đội. Nhưng đấy không phải là một vật để cho ông ta chạm tay vào.

Khi ngón tay ông vừa chạm vào cán dao thì một giấc ngủ bất thường đã chụp xuống cả ba người. Và cho đến lúc bùa mê chưa được giải thì họ không bao giờ thức dậy.

--- Kể lại ---

“Con dao đá là vật gì vậy?” Eustace hỏi.

“Không có ai trong quý khách biết điều này sao?” Cô gái hỏi.

“Tôi... tôi nghĩ mình đã nhìn thấy một cái gì giống như thế này đã lâu rồi. Có một con dao như thế, Bạch Phù Thủy đã dùng khi mụ giết Aslan ở Bàn Đá... đã từ lâu lắm rồi.”

“Chính là nó đấy.” Cô gái đáp, “Và nó được mang đến đây để bảo tồn như một cổ vật trong khi thế giới còn tồn tại.”

Sau khi đã viết nguyên nhân hệ quả, cả bọn đều theo bản năng hạ độ cảnh giác xuống, thậm chí có thủy thủ đưa tay ra nếm thử thức ăn. Riêng chỉ có Ambrose vần nhìn chằm chằm cô gái nói:

“Cô là ai.”

Cô gái nghe vậy mỉm cười hơi khom người hành lễ với Ambrose, và nói:

“Tôi là Lilliandil… con gái của Ramandu.”

“Ramandu, vậy cô là một ngôi sao?” Ambrose sao không biết Ramandu là thứ gì, cậu hỏi.

“Phải, thưa đức vua.”

Nói rồi, xung quanh Lilliandil như tỏa sáng… một thứ ánh sáng màu xanh thanh thản khiến tâm linh mọi người được tẩy rửa. Sáu thanh kiếm trên bàn đá như bị kích thích, chúng rung lên và phát sáng.

Đứng gần đó, Edmund và Caspian như bị mê hoặc, hai mắt bọn chúng ngơ ngác nhìn cô gái, lỗ mũi phồng phồng, nước dãi chảy ra…

“Thật xinh đẹp…” x2.

Bên cạnh, Lucy cảm thấy xấu hổ như muốn chui đầu xuống đất, anh trai cô thật quá vô dụng. Đẻ tránh cho Edmund mất kiểm soát hơn nữa, Lucy tiến lên nói:

“Làm thế nào để ba người họ thức dậy?”

Lilliandil nhẹ nhàng nói:

“Cho đến khi mọi thứ vào đúng vị trí của mình….”

Rồi cô gái quay lưng đi về phía sau, cô nói vọng lại với Ambrose mấy người:

“Đi với tôi… chúng ta không còn có nhiều thời gian đâu…”

Lilliandil dẫn mọi người đi xuyên qua một khu vườn rậm rạp… chuyến đi này tưởng dài nhưng lại rất nhanh. Cô dừng lại ở một một cái đài nhô ra một vách đá, nó được dùng để ngắm biển cụ thể là ảnh mặt trời mọc.

“Chúng ta đến nơi rồi.” Lilliandil nói.

Ambrose đảo mắt nhìn xung quanh, đập vào mặt cậu là một hòn đảo phía xa xa trước mặt… nó trông rất u ám và kinh dị. Cả hòn đảo phủ đầy mây đen, bên trong lại phát ra mấy tia sáng màu xanh lè chết chóc.

Đó là đảo Bóng tối - giống hệt thứ mà Coriakin đã chiếu cho bọn họ xem trên tấm bản đồ ba đê.

“Pháp sư Coriakin hẳn đã kể cho các bạn về hòn đảo Bóng tối rồi chứ?”

“Phải.” Edmund run giọng nói.

“Cái ác đã hoành hành trên thế giới này từ rất lâu rồi, và đến giờ nó không được ngăn chặn.

Caspian nghe vậy vội vàng đứng lên ưỡn ngực ra vẻ oai hùng tự tin nói:

“Ngài Coriakin nói chúng tôi cần đặt bảy thanh kiếm lên trên Bàn đá của Alan để kích hoạt câu thần chú ngăn cản Cái ác.”

“Đúng là vậy.” Lilliandil nói.

Bên kia, Edmund cũng tỏ ra ta mình xuất sắc nói:

“Chúng tôi đã tìm được sáu thanh. Và cô có biết thanh còn lại ở đâu không?”

Tên này nói dễ dàng như thể lấy một cái bát trong cái chạn bát ở trong bếp nhà mình vậy.

Lilliandil cười lịch sự với hai chàng trai, rồi cô chỉ tay về hòn đảo Bóng tối và nói:

“Ở trong đó. Mọi người sẽ cần phải thật can đảm.”

Lilliandil nói như thế từ biệt, điều này khiến Edmund và Caspian rất gấp, cả hai đồng thanh nói:

“Chúng ta có thể gặp lại.”

Cô gái ngôi sao chỉ cười… rồi trong miệng cô mấp máy hai chữ “Tạm biệt.”

Sau đó, Lilliandil biến thành một vầng sáng biến mất. Để lại hai tên thiếu niên mới lớn thẫn thờ trong gió biển.

Thấy hai đứa kia vẫn chưa kịp tỉnh lại, Ambrose đã cho mỗi đứa một cái rồi nói:

“Chúng ta cần phải chuẩn bị, cho cuộc chiến ngày mai…”

=====

Tác: Hôm này bạo hơn 11.000 từ. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất