Vạn Giới Pháp Thần

Chương 235: Chia ra

Đêm hôm đó, tất cả các thủy thủ đều nghỉ lại trên đảo, bọn họ vừa thưởng thức xong một bữa tiệc phải gọi là nhân gian đệ nhất mĩ vị, nên chả ai muốn lại phải đi bộ và chèo thuyền hơn một tiếng đồng hồ chỉ để về thuyền ngủ.

Tất cả đều ngủ ngon, duy chỉ có Ambrose mấy người là lo lắng cho chuyến đi ngày mai nên trằn trọc mãi không ngủ được.

Buổi sáng tỉnh dậy, Ambrose cảm thấy cả người nặng trĩu… có thể nói đây là lần mạo hiểm nguy hiểm nhất từ trước tới giờ của cậu. Nhưng nếu được chọn lại thì cậu vẫn muốn tới Đảo Bóng tối.

Vì Ambrose cảm thấy, ở đó có một thứ gì đó rất quan trọng với cậu, cái cảm giác này lần đầu tiên cậu cảm thấy là khi Rhince và Gael nói với cậu về lớp sương mù màu xanh (The Green Mist)... và, tới bây giờ, lớp sương mù ấy chỉ các cậu chưa tới năm cây số, thì cái cảm giác kia lại càng mãnh liệt.

Nó giống như xuất phát từ tự sâu thẳm trong cơ thể cậu, thật khó hiểu, Ambrose nghĩ.

….

Hai tiếng sau, tất cả mọi người đã rời đảo trở lại con tàu Dawn Treater, không khí lúc này vô cùng nặng nề… bọn họ đều biết hình sắp phải đối diện với một thứ cực kỳ nguy hiểm.

(Caspian đã thông báo cho các thủy thủ của mình chuyện ngày hôm qua. Và rằng họ sẽ phải tới hòn đảo Bóng tối kia, đối đầu với lớp sương mù kia.. để tìm kiếm vị Tướng công cuối cùng và giải cứu toàn bộ thế giới)

Mục đích này thừa đủ vĩ đại để một tên hèn nhát đủ sức cầm vũ khí lên giết địch.

Lúc này, trong phòng thuyền trưởng, Ambrose và Lucy bọn người đang bàn bạc những thứ cuối cùng trước khi nhập đảo.

“Ông Reepicheep đâu rồi?” Edmund hỏi.

“Em thấy ông ấy đang trấn an Eustace. Rõ ràng, trong hòn đảo có một thứ gì đó khiến một con rồng cảm thấy sợ hãi… nhất là với Eustace, trước kia thằng bé chả là một người dũng cảm gì cho lắm.” Lucy lo lắng nói.

Thuyền trưởng Drinian tiếp lời:

“Nữ hoàng, người nên tin tưởng cậu ta, đặc biệt là sau những gì cậu bé đã biểu hiện trong mấy ngày hôm nay, dù sao cậu ta cũng mang một phần dòng máu vua chúa của người. Thần tin là cậu ta sẽ vượt qua lỗi sợ hãi này.”

Edmund gật đầu, tên này hoàn toàn đồng ý với ông thuyền trưởng, cậu suy nghĩ một lúc và nói:

“Caspian, anh nghĩ trong đó là thứ gì.”

“Không ai biết được, đó sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của chúng ta cũng nên.”

“Hoặc nó có thể là thứ đen tối nhất, thứ độc ác nhất trên thế giới này.”

“Mấy người không nói quá nên chứ?” Lucy rùng mình một cái nhìn hai vị vua lớn đầu thường xuyên bị Ambrose mắng là ngu ngốc kia.



Cô bé quay đầu sang Ambrose hỏi:

“Cậu có biện pháp gì không, Ambrose.?”

Lucy nói nên chính những gì cả bọn nghĩ từ nãy tới giờ, đối diện với mấy thứ siêu tự nhiên thì cần có lời khuyên bảo của các chuyên gia về mấy thứ đó. Hiển nhiên trong mắt Lucy mấy người họ, Ambrose và Helios là các chuyên gia mà họ đang cần.

“Ừ… nhân tiện mình cũng nói với mọi người luôn. Mình và Helios Đại hiền giả có chuyện khác phải xử lý, không thể đồng hành cùng mọi người tìm kiếm vị tướng công cuối cùng và thanh kiếm…” Ambrose nói.

“Là sao?” Lucy hỏi. Cô không nghĩ Ambrose là nhút nhát hay hèn yếu mà lâm trận bỏ chạy. Cô nhớ tới Ambrose có nhiều lúc bỗng nhiên toát ra sắc mặt lo lắng, tuy rất là ít và trong thời gian ngắn, nhưng Lucy vẫn phát hiện ra.

(Tác: Lucy nhìn lén Ambrose suốt mà lại.)

“Chuyện là về Ẩn sĩ, chắc Lucy và Edmund còn nhớ về ông ấy… ông ta đang ở trên hòn đảo Bóng tối trước mặt, hơn một nghìn năm trước, một mình Ẩn sĩ đã tới đây để chống lại Cái ác, tuy không biết nguyên nhân tại sao, ông ta bị kẹt ở đây. Nhưng mình cần tìm ra Ẩn sĩ.” Ambrose nói theo kiểu nửa thật nửa giả.

“Chuyện này rất nguy hiểm… nếu cậu đi sâu vào trong hòn đảo.” Lucy thốt nên.

“Phải, vua Ambrose, ngài có cần chúng tôi giúp gì không?”

“Cảm ơn cậu Caspian, tuy nói khó nghe nhưng mấy cậu đi theo chỉ vướng tay vướng chân thôi.” Ambrose nói thẳng, coi như cự tuyệt ý tốt của Lucy bọn người. Nếu cậu lại dùng mấy từ ngữ khách sáo, hoa mĩ để từ chối, thì với cái tính cách của Lucy thể nào cũng quyết đi theo.

“Mặt khác, mọi người cần tìm ra thanh kiếm cuối cùng, và dùng nó để phong ấn Cái ác. Nếu như các cậu nhanh chóng hoàn thành việc này thì cũng đã giúp mình và Helios rất nhiều.” Ambrose nói thêm.

“Sao cậu không chờ một chút, chúng ta hợp lực phong ấn Cái ác xong rồi bọn mình cùng tìm kiếm ông Ẩn sĩ.” Lucy nói. Cô bé nói rất chuẩn vào vấn đề.

“Chuyện này không được, khi Cái ác bị phong ấn, cả hòn đảo này sẽ biến mất, lúc đó thì tìm thấy Ẩn sĩ là điều không thể xảy ra được, ai biết Cái ác sẽ làm gì ông ấy.”

Ambrose bịa chuyện nói, cậu không thể nói rằng mấy chuyện các người đang làm chỉ để phong ấn tạm thời sức mạnh của Cái ác mà thôi, và cái tạm thời này rất ngắn, nếu Ambrose nghe theo lời Lucy thì cậu nghĩ mình không thể triệt để phong ấn Cái ác trong thời gian ngắn như vậy.

Với lại, khi mất đi sức mạnh, quanh cái ác vẫn còn những thứ khác bảo vệ… bọn quái vật chẳng hạn. Đánh chết cậu không tin bọn quái vật không có trên hòn đảo, và bọn chúng là những con mạnh nhất.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Ambrose cảm thấy chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nguy hiểm hơn nhiều lần những gì cậu nghĩ trước đó.

“Thôi được rồi, không cần lo lắng đến vậy.” Ambrose vuốt tóc Lucy nói, cậu không thấy cô bé này đang mắc cỡ cúi đầu nói tiếp:

“Ngài Rhoop (tên của vị tướng công cuối cùng), ông ấy không thể nào đi quá sâu bên trong hòn đảo. Các cậu chỉ cần cẩn thận một chút là chuyến đi này suôn sẻ. Đặc biệt, khi đối đầu với cái ác, trong suy nghĩ phải luôn nghĩ tới điều tốt, mình chỉ khuyên một câu vậy thôi.”

Mọi người gật đầu, nhưng để làm được điều mà Ambrose nói quả thực là khó, nhất là trong hoàn cảnh này.

“Và Lucy, cậu nhớ để Gael trong khoang thuyền của mình (ý chỉ cái tủ thi chú mở rộng mà Ambrose đang ở), nơi đó là nơi an toàn nhất… khi chiến đấu xảy ra.”

“Ừ mình biết rồi.”

Cô bé vừa dứt lời, thì bên ngoài một thủy thủ hình người đầu trâu tiến vào nói:

“Thưa bệ hạ, và các vị vua và nữ hoàng, toàn bộ thủy thủ đều được trang bị đầy đủ vũ khí và áo giáp, hai mươi phút nữa chúng ta sẽ tiến vào bên trong lớp sương mù.”

Từ xa, hòn đảo Bóng tối có vẻ rất rộng lớn, nhưng khi đến gần, Ambrose mọi người mới phát hiện đó chỉ là những cột khói đen xì bốc lên tạo lên cái vẻ xấu xí, to lớn và kì dị cho hòn đảo.

Bên dưới những cột khói cao hàng trăm mét đó là một lớp sương mù màu xám đục, nó sẽ đánh lạc phương hướng tất cả ai nếu rơi vào nó.

Mấy người đều gật đầu tỏ vẻ đã biết, Lucy còn hỏi thêm:

“Vậy, ông chuột Reepicheep và Eustace thế nào rồi?”

“Thưa nữ hoàng, Hiệp sĩ Reepicheep và con rồng đã ổn rồi, chúng thần đã thấy bọn họ bay lên phía trước dò đường.” Thủy thủ hình người đầu trâu nói.

“Tốt, các vị vua và nữ hoàng, chúng ta cũng nên đi thay áo giáo và trang bị vũ khí.” Caspian đứng lên nói.

==== Chuyển cảnh ====

Tiến vào lớp sương mù, Ambrose chia tay Lucy mấy người, rồi cậu cùng Helios bay về phía trung tâm hòn đảo, nơi mà Coriakin đã nói.

Nói là bay cho nó oai thôi, nhưng thực chất không pháp sư cấp năm nào trên Thất đại đảo quốc có thể bay lượn tự do trên bầu trời như chim được. Họ chỉ có khả năng bay trên không trong một quãng thời gian ngắn mà thôi.

Các Đại hiền giả muốn làm được như vậy, họ cần có một ma pháp vật phẩm đặc biệt phụ trợ… đó là một phát minh của Bộ khoa học ma thuật cách đây tầm tám trăm năm. Nó là một máy móc phụ trợ, kèm theo một nguồn năng lượng nhất định để giúp các phù thủy bay lượn.

Muốn mang được máy móc này cần có một sức khỏe rất tốt, vì vậy hấu hết các ma pháp sư của Thất đạo đảo quốc đều trông rất to cao, lực lưỡng. Phải nói, họ vừa là một chiến sĩ, vừa là một ma pháp sư.

Trở lại, sau mười phút phi hành, Ambrose bỗng nhiên ngửi thấy một thứ mùi kì lạ… nó rất thơm phức và gây cai mũi... giống mùi cái thứ mà bạn cho vào khi tráng trứng.

=====

Tác: Cảm ơn bạn My_love_hv buff Thất thải châu. Mình sẽ cố viết để cuối tuần bạo mười năm chương cho các bác.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất