Chương 113: Quy Tắc Vòng Khảo Hạch Cuối Cùng
Tô Vũ không vội nhận lời, vừa quen thuộc tụ tập nguyên khí từ bên ngoài đến, vừa tiến hành suy nghĩ, một lát sau mới lên tiếng: "Tạ lão sư, Vạn Tộc giáo ở Đại Hạ phủ cũng không kiêng nể gì cả như thế sao?"
Lão Tạ muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới cảm thấy có chút không phản bác được.
Nói không kiêng nể gì cả thì lại tỏ vẻ Đại Hạ phủ quá phế vật.
Nói không đáng giá nhắc tới thì đây không phải chứng tỏ lời mới rồi mình nói là vô nghĩa à?
Tiểu tử này, đào hố cho ta cơ đấy!
Lão Tạ nở nụ cười, thú vị lắm, đầu óc Tô Vũ quả nhiên linh hoạt vô cùng, thông minh là chuyện tốt, sẽ không chết quá nhanh.
"Đối với chúng ta dĩ nhiên không đáng nhắc tới, đối với một Khai Nguyên như ngươi thì Thiên Quân hoàn toàn có thể uy hiếp tính mạng của ngươi đấy."
Tô Vũ khẽ cười: "Khó mà nói, ta đã giết qua Thiên Quân, còn là Thiên Quân trung kỳ, lão sư chắc đã biết."
". . ."
Lão Tạ thật sự không biết, y chỉ biết là tiểu tử này phụ trợ giết Vạn Thạch mà thôi.
"Một mình ngươi giết Thiên Quân trung kỳ?"
"Đúng vậy, phối hợp với thần văn để giết."
Tô Vũ đã biết đối phương hẳn là đoán được sự tồn tại của thần văn cho nên cũng không giấu giếm, mỉm cười đáp: "Cho nên Đại Hạ phủ kỳ thật không nguy hiểm như lão sư nói."
". . ."
Lần này Lão Tạ cũng không phản đối, y khẽ thở dài: "Tự ngươi chọn đi, kỳ thật có thể chọn cũng chỉ là một trong ba nhà Long Võ, Đại Hạ chiến tranh cùng Văn Minh học phủ, nơi nào cũng có chỗ tốt, cũng đều có điểm yếu."
"Đám tiểu tử các ngươi càng là thiên tài, càng sẽ có chủ ý của mình, quyết định rồi thì ai cũng không cải biến được, ta nghĩ trong lòng ngươi đã tự có phán đoán."
Lão Tạ chân thành nói: "Nếu đi theo con đường Chiến giả thì Long Võ sẽ tốt hơn, nếu đi theo Văn minh. . . Đại Hạ Văn Minh học phủ tự nhiên là tối ưu."
"Long Võ an toàn hơn một chút, thái bình hơn một chút, ngươi thu hoạch được tài nguyên cũng đơn giản hơn một chút, bên Đại Hạ Văn Minh học phủ sức cạnh tranh sẽ rất lớn."
Lão Tạ không nói quá lên nữa mà là nghiêm túc phân tích: "Nhất là bây giờ, Vạn Thiên Thánh ngủ đông năm mươi năm, hiện tại Phủ chủ bế quan, trong một buổi sáng Vạn Thiên Thánh đột nhiên đắc thế, Đại Hạ Văn Minh học phủ trở thành Đại Hạ phủ thậm chí là Nhân cảnh, thậm chí thành điểm tập trung tầm mắt cho cả chư thiên vạn giới!"
"Tiếp đó, bên phía Văn Minh học phủ, bị người người chú mục, ngư long hỗn tạp, cực kỳ hỗn loạn!"
"Loạn thế tạo anh hùng! Ta thực ra cũng hiểu rõ đạo lý ấy, thời kỳ này ở Văn Minh học phủ có muốn không lăn lộn cũng không được, nếu như tốt, thời đại này chỉ sợ sẽ sản sinh ra một vị, không, chính xác là nhiều vị cường giả, nhưng mức độ nguy hiểm trong đó. . . Ngươi là người thông minh, hẳn cũng sẽ biết."
Tô Vũ gật đầu, "Lão sư, ta chẳng qua chỉ là Khai Nguyên cảnh, cách ngày ấy còn quá xa!"
"Điều này cũng đúng, kỳ thật lúc này những kẻ chân chính có hi vọng quật khởi vẫn là đám Bạch Phong, một đám Đằng Không cảnh trẻ tuổi, tiếp nữa sẽ là Lăng Vân, Sơn Hải thậm chí cảnh giới cao hơn cũng không phải không có hi vọng."
Lão Tạ cảm khái một hồi, rất nhanh lại cười nói: "Không nói những thứ này với tiểu tử nhà ngươi nữa, chính mình tự xem tự xử lý đi! Không đến Long Võ học phủ vậy thì càng không cần thiết tới Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, đều là con đường tu thân thể, bên kia còn không đáng tin bằng chúng ta đâu."
Tô Vũ gật đầu, không tiếp tục nói gì nữa.
. . .
Nửa giờ sau, Tô Vũ thích ứng với nguyên khí đến từ bên ngoài, đi ra khỏi phòng học nhỏ.
Mấy vị Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cũng không đến.
Không biết là do Lão Tạ ngăn cản, hay là đợi sát hạch kết thúc mới tới trao đổi với Tô Vũ một chút.
Ở trường thi cuối cùng.
Người còn sót lại rất ít!
Nơi này chỉ phụ trách sát hạch Khai Nguyên bát trọng trở lên, những năm qua Nam Nguyên căn bản sẽ không mở ra trường thi đó, thế nhưng năm nay lại mở ra.
Trường thi lớn như vậy nhưng chỉ có hai học viên. Đó là Tô Vũ và Ngô Lam.
Ngô Lam kỳ thật không chuẩn bị tham dự sát hạch thực chiến, nàng còn muốn giữ lại tinh lực đi sát hạch Văn Minh chiều nay.
Bất quá Tô Vũ muốn tham gia, Ngô Lam tò mò nên cũng cùng đi qua.
Nàng đã là Khai Nguyên bát trọng, có tư cách để tiến vào, dù cho không tham gia sát hạch.
Giám khảo có năm người, lần này năm vị giám khảo đều là quan chủ khảo, cũng chính là giám khảo dẫn đội.
Lão Tạ, Tôn trưởng phòng, thiên phu trưởng Trấn Ma quân, thủ lĩnh Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cùng với. . . Ngô Văn Hải!
Năm người toàn bộ đều là Đằng Không cảnh!
Đây cũng là đội hình mạnh nhất mà lần này Đại Hạ phủ phái tới, chỉ là không có người của Văn Minh học phủ mà thôi.
Đối với sát hạch cao đẳng, hằng năm Đại Hạ phủ đều cực kỳ coi trọng.
Các đại học phủ cũng rất xem trọng!
Đây là ở Nam Nguyên, nếu là ở tại các thành lớn khác thì một số học phủ đều sẽ phái Đằng Không tiến đến tham dự, đến làm giám khảo, chứ không phải giống như nơi này, giám khảo thông thường đều là Vạn Thạch cảnh.
Tô Vũ cùng Ngô Lam tiến vào, tầm mắt của vài vị quan chủ khảo bắn ra tới.
Tô Vũ mơ hồ cảm nhận được một chút áp lực trong đó, năm vị Đằng Không!
Nam Nguyên ngoại trừ lần trước đối phó với Vạn Tộc giáo, gần như sẽ không có năm vị Đằng Không cùng hội tụ, đây là lần đầu tiên Tô Vũ đối diện với năm vị cường giả Đằng Không cảnh.
Trước đó Lão Tạ trao đổi với hắn rất là ôn hoà, cho nên Tô Vũ cũng không hề cảm nhận được cái gì.
Thế nhưng giờ khắc này, tầm mắt năm vị Đằng Không ngưng đọng, hội tụ ở trên người hắn, Tô Vũ đột nhiên cảm giác mình bị xem thấu toàn thân.
Tôn trưởng phòng nhìn Tô Vũ trong chốc lát, sau đó mới dịu giọng hỏi: "Tô Vũ, ngươi quyết định muốn mở ra sát hạch thực chiến của Khai Nguyên cửu trọng?"
"Đúng vậy."
"Ngươi mới tiến cấp, ta kiến nghị ngươi chỉ nên tham dự sát hạch bát trọng, nếu như vậy, ngươi mặc dù không thể xếp vào thượng đẳng, bất quá ngươi sẽ nắm chắc danh hiệu số một Nam Nguyên." Tôn trưởng phòng tốt bụng suy nghĩ thay cho hắn, "Nếu ngươi không kiểm tra để vào Chiến Tranh học phủ, vậy thì không cần sát hạch cửu trọng, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta muốn thử xem sao." Tô Vũ thẳng thắn đáp: "Nếu ta đã vào Khai Nguyên cửu trọng thì ta vẫn muốn thử sức một chút!"
Bởi vì được xếp vào thượng đẳng mới có 20 điểm công huân.
Dù sao cũng đã bại lộ, hắn cũng không để ý lấy không 20 điểm công huân ấy.
Đây là 4 giọt Nguyên Khí dịch, đây là 20 giọt tinh huyết, đây là giết hai gã Vạn Thạch mới có ban thưởng, nếu hắn muốn kiếm điểm từ cách khác thì sẽ tổn hao vô số thời gian cùng tinh lực.
"Vậy thì mở ra sát hạch cửu trọng!" Tôn trưởng phòng cũng không khuyên nữa, nhanh chóng bảo: "Sát hạch thực chiến Khai Nguyên cửu trọng có độ khó không thấp, đối thủ của ngươi là một vị thành vệ quân Thiên Quân tam trọng, hai bên toàn lực ứng phó, ngươi có thể chống đỡ một phút từ dưới tay đối phương thì sẽ xem như vượt qua sát hạch."
"Là đủ qua chứ không phải trọn điểm."
"Nếu ngươi có thể chống đỡ nổi 3 phút đồng hồ thì mới có tư cách lấy điểm tối đa."
"Dĩ nhiên, qua sát hạch thì ngươi cũng có thể xếp vào thượng đẳng, thực chiến được trọn điểm, cảnh giới hai tầng trọn vẹn điểm, dưới tình huống qua sát hạch, ngươi ít nhất có khả năng lấy về được khoảng 180 điểm. . ."
"Hiểu rõ!"
Tô Vũ gật đầu đáp lại.
Thiên Quân tam trọng!
Chống đỡ một phút đồng hồ!
Chớ thấy trước đó hắn có thể giết Thiên Quân trung kỳ thậm chí là hậu kỳ, nhưng đó đều là đánh lén, không phải mặt đối mặt, đối phương cũng không biết thực lực của hắn như thế nào.
Nếu chân chính giao thủ với Thiên Quân cảnh thì hắn chưa từng làm.
Năm vị quan chủ khảo cho điểm, hai bên toàn lực ứng phó, nguy hiểm thì không có, năm vị Đằng Không sẽ không để cho học viên xuất hiện tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, còn nếu lỡ thụ thương thì quan chủ khảo sẽ không quản.
Ở bên cạnh, Ngô Lam có chút tò mò nhìn Tô Vũ, nàng không rõ cái tên này vì sao nhất định phải xếp loại thượng đẳng, thật chẳng lẽ là hắn chuẩn bị vào Chiến Tranh học phủ ư?
Phải biết, lỡ như thụ thương, buổi chiều sát hạch rất có khả năng sẽ chẳng thể tham gia.
Nàng không rõ 20 điểm công huân đối Tô Vũ thật sự rất khó có được!
Không có bản lĩnh đi lấy thì cũng thôi đi, nếu đã có bản lính lấy về thì sao hắn có thể bỏ lỡ.
20 điểm công huân, Ngô Lam cảm thấy không đáng gì, Tô Vũ lại cảm thấy rất trọng yếu, đây cũng không phải là chân muỗi, đây là chân voi, ăn vào rất có khả năng giúp mình no bụng thật lâu.