Chương 126: Ta Quá Thiện Lương!
Phía trên, nghiên cứu viên Hoàng nhìn thẳng về phía Ngô Lam, đoạn hỏi nàng: "Viết xong rồi thì có thể tham gia bài sát hạch tiếp theo, hiện tại ngươi có muốn đi chưa?"
"Không ạ, ta chờ bọn hắn!"
Ngô Lam đứng dậy nộp bài thi, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Tô Vũ, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo!
Ta chờ các ngươi!
Nộp bài thi sớm thì đó là tự tin, chờ các ngươi cùng sát hạch đó cũng là để cho các ngươi mở mang kiến thức, hiểu rõ cái gì mới thật sự là thiên tài!
Phía dưới, tâm tư Tô Vũ hơi dao động một chút, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, không tiếp tục để ý tới cô nàng, tập trung làm bài của mình.
Mà các học viên khác giờ phút này cũng lần lượt bắt đầu nộp bài thi.
Có vài người nắm giữ ít môn nên đã sớm viết xong, trước đó một mực ngồi kiểm tra mà thôi, lúc này cũng có chút không kiên nhẫn thêm được nữa.
Lại qua hơn mười phút, Tô Vũ mới viết xong.
Hắn bắt đầu kiểm tra bài thi!
Phía trên, Ngô Lam đứng tại khu vực của giám khảo nhìn Tô Vũ còn đang dò lại bài, khẽ nhíu mày.
Những người như Tôn trưởng phòng tự nhiên cũng đang chăm chú quan sát Tô Vũ, thấy hắn từ đầu tới đuôi cẩn thận chậm rãi kiểm tra, mấy người chỉ khẽ cười, cũng cảm thấy tiểu tử này đúng là có thể bảo trì bình thản.
Thời điểm niên thiếu dễ nông nổi bồng bột, ban nãy Ngô Lam đã sớm nộp bài thi, hắn hẳn là phải rất gấp mới đúng, bây giờ còn có tâm tư chậm rãi dò bài, đúng là có khả năng chịu đựng nhẫn nại.
Còn như đám Chu Thiên Kỳ thì đều hứng chịu ảnh hưởng không nhỏ, cả đám đều cấp tốc viết xong rồi nộp bài thi ngay, cái tên Tô Vũ lại làm cho người cảm giác như thể là hắn không biết viết nên còn đang lề mề kéo dài thời gian.
Đúng lúc ấy, Tôn trưởng phòng bỗng đề nghị: "Nếu còn nhiều thời gian, vậy thì cùng chấm bài thi đi."
Hai vị Đại Hạ Văn Minh học phủ cùng với Cửu Thiên học phủ cũng không có ý kiến, Đằng Không chấm bài thi sẽ có tốc độ cực nhanh, một phút đồng hồ là xem xong một phần bài thi cũng là chuyện dễ dàng.
Chấm bài thi chỉ có ba người bọn họ, thiên phu trưởng Trấn Ma quân cùng với Ngô Văn Hải không tham dự, ba người trực tiếp khẽ quét mắt qua, đan xen chấm bài thi.
Rất nhanh, bài thi của Ngô Lam đã được duyệt xong.
"330 đề trả lời 328 bài!"
Tôn trưởng phòng gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng, quả nhiên không tệ, đạt được 330 điểm, tiểu nha đầu Ngô gia quả thực là có chút bản lĩnh.
Sau một khắc, Tôn trưởng phòng lại lật đến một bài thi, duyệt qua một thoáng, lần nữa y lại lộ ra nụ cười: "Không tồi, Lưu Nguyệt, học viên Nam Nguyên, 240 đề trả lời 235 bài, đều thông qua được, 240 điểm!"
Bên kia, trên mặt Lưu Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng.
Ngô Lam vừa đến, thiên tài Nam Nguyên như nàng chợt chẳng còn chút cảm giác tồn tại nào, hiện tại tuy rằng vẫn không bằng Ngô Lam, nhưng có thể được 240 điểm, tại toàn bộ Nam Nguyên chỉ sợ sẽ không ai có thể kiểm tra cao hơn nàng.
"Chu Thiên Kỳ. . . 200 đề, trả lời 192 bài, trong đó có một phần sai ba đề. . ."
Tôn trưởng phòng quay đầu nhìn về phía Chu Thiên Kỳ, thấy cậu ta né tránh ánh mắt của mình, khẽ nhíu mày, "Cũng không tệ, nhưng mà mất đi 10 điểm, chuyện này với các ngươi là sai lầm không nên phạm phải, chỉ chút chuyện nhỏ liền nhận lấy ảnh hưởng lớn như vậy. . . Tâm tính không được!"
Chu Thiên Kỳ ủy khuất, nhưng cậu ta không dám nói.
Chuyện kia là chuyện nhỏ sao?
Đấy là chuyện rất lớn có được không!
Cậu còn có thể kiên trì kiểm tra được, bài sai còn không nhiều, đây đã coi như là cậu ta đủ trấn định.
"Khổng Thịnh, 170 đề, trả lời 148 đề, hai phần sai 3 bài trở lên, đạt được 150 điểm. . ."
Đây là một người khác trong nhóm 8 người, cậu ta chỉ lấy được 150 điểm.
Tôn trưởng phòng không nói thêm gì, không thể lấy được điểm tối đa thì đó là trách nhiệm của bọn họ, y lười nhận xét.
150 điểm tuyệt đối không hề ít, rất nhanh, lại có thí sinh khác đã được chấm bài xong.
90 điểm. . . Thậm chí ít hơn nữa cũng có.
Có học viên nắm giữ 6 môn ngôn ngữ, kết quả kiểm tra chỉ có 40 điểm, trường hợp này cũng có, thấp hơn thì không thấy, trường thi khác thì có khả năng sẽ có thí sinh chỉ đạt 20 - 30 điểm cũng không chừng.
Ở Nam Nguyên bên này, trường thi chỉ có chừng không đến 50 người.
Chân chính có thể kiểm tra ra hơn một trăm điểm chỉ sợ cũng không có mấy ai.
Mãi đến khi vài vị giám khảo chấm xong hơn 50 bài thi, Tô Vũ mới chậm rãi lên nộp bài.
Tôn trưởng phòng nhận lấy rồi quét qua một lượt, lại nhìn Tô Vũ một phen rồi mới hỏi: "200 đề, đúng hết hoàn toàn, 200 điểm! Bất quá. . . mặt sau ngươi viết lung tung cái gì thế?"
Tô Vũ lơ đễnh đáp: "Đằng sau ta chưa từng học qua, lấp kín thử một chút có khi đáp trúng cũng nên."
". . ."
Vài vị giám khảo không phản bác được!
Cái tên Tô Vũ này, phía sau hắn cũng điền rất nhiều, bất quá. . . chỉ viết linh ta linh tinh!
Toàn bộ đều sai!
Đây đâu phải bài thi lựa chọn, cái tên này muốn đoán đúng thì nào có đơn giản như vậy, dù cho may mắn đúng một hai bài thì cũng không có khả năng đủ điểm qua được.
Bên kia, Ngô Lam cười khẽ, lộ ra vẻ xem thường.
Đồ đần, còn muốn đoán đúng, nghĩ cái gì thế!
Tô Vũ quay đầu nhìn nàng một cái, nói khẽ: "Ta trả lời chính xác trăm phần trăm."
". . ." Ngô Lam không muốn để ý đến hắn, có gì đặc biệt hơn người đâu, do ta viết quá nhanh, mà dù sao vẫn kiếm điểm toàn bộ, cao hơn ngươi 130 điểm đấy!
Lưu Nguyệt bên cạnh cũng nhỏ giọng chúc mừng một câu.
Hai người bọn họ đều được từ 200 điểm trở lên, mà toàn trường chỉ có ba người bọn họ được trên 200 điểm.
Dù cho không tham gia sát hạch các môn khác thì bọn hắn cũng đủ điểm để vào Văn Minh học phủ.
Vài giám khảo liếc nhau, giữa sân còn có người chưa hoàn thành sát hạch, Tôn trưởng phòng đề nghị: "Vậy bọn ta dẫn các học viên đi tham gia môn sát hạch tiếp theo trước, bên này giao lại cho ngươi."
Bọn họ đều nhìn về phía vị thiên phu trưởng Trấn Ma quân kia, dẫu sao ngươi là tên thô kệch, sát hạch tiếp theo ngươi cũng không nhất định nhìn hiểu, chúng ta không dẫn ngươi đi chơi nữa.
Vẻ mặt Thiên phu trưởng biến thành màu đen nhưng cũng không tiện lên tiếng, hắn tiếp tục ngồi ngay ngắn, rõ ràng cũng biết những người này chê hắn, không chịu mang hắn đi theo mở mang tầm mắt.
Nghiên cứu viên Hoàng của Đại Hạ Văn Minh học phủ khi đi ngang qua Tô Vũ, bờ môi hơi giật giật, nói khẽ: "Nếu xếp thứ nhất thì 20 điểm công huân trước đó lại thưởng cho ngươi, đừng nói là không cho ngươi cơ hội, bất quá. . . xem ra chỉ có thể tặng cho Ngô Lam!"
". . ."
Nét mặt Tô Vũ khẽ động, còn có chuyện tốt thế này ư?
Nói như vậy, cái danh hiệu số một này nhất định phải bắt lại mới được!
Nếu không điểm công huân trước đó mình mất oan sẽ không còn nữa!
"Hạng nhất. . . Kém 130 điểm. . ."
Vẻ mặt Tô Vũ có chút biến ảo, khoảng cách thật sự khá lớn, hắn không biết phía sau có thể vượt qua Ngô Lam hay không, bất quá cảm giác hẳn sẽ thật sự khó khăn.
Giờ khắc này, trong đầu Tô Vũ lóe lên rất nhiều suy nghĩ.
Tỉ như. . . kích thích cô ngốc Ngô Lam vài câu, đồ ngốc kia không chừng sẽ từ bỏ khảo hạch.
"Được rồi, không được khi dễ đồ ngốc."
Tô Vũ lắc đầu, quyết định bỏ đi ý niệm này, bằng không dựa theo phán đoán của hắn dành cho Ngô Lam, hiện tại đi lên kích thích nàng vài câu, nói thí dụ như. . . kẻ từ xa tới Nam Nguyên tham gia khảo hạch đều là rác rưởi, dù có vào thượng đẳng, những thiên tài ở Đại Hạ phủ cũng xem thường ngươi, cảm thấy ngươi ở Nam Nguyên chính là gian lận. . .
Loại lời này nói thêm vài câu, Ngô Lam không chừng sẽ muốn nổ tung, tự bỏ thi cũng là việc hoàn toàn có khả năng.
"Ta vẫn còn quá thiện lương."
Tô Vũ nhẹ giọng tự nói, người thiện lương luôn luôn sẽ phải chịu chút thiệt thòi, nhưng không sao, ta có thực lực, dùng thực lực để nghiền ép ngươi cũng giống vậy!
Ta không tin Ngô Lam cũng nắm giữ hai cái thần văn, còn là thần văn hoàn chỉnh!