Chương 460: Mọi Người Ghen Tỵ
Bách Cường lôi đài.
Giờ phút này không ai lên đài, biết rõ sẽ có vở kịch ra sân, ai muốn làm nền cho người khác?
Bách Cường bảng vốn còn dư một vị trí, rất nhiều người nhắm vào, nhưng hiện tại lại không ai nguyện ý lên đài chiến một trận để vô duyên vô cớ mất mặt mũi.
Trịnh Vân Huy cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Ta mới là nhân vật chính của hôm nay chứ! Kết quả hào quang đều bị Tô Vũ cướp đi hết rồi.
Chưa kể, gia hỏa này là con người à?
Nhìn mà xem, Tô Vũ và gã có đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.
. . .
"Tô Vũ học đệ, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Học đệ, Nam Nguyên thú vị không?"
"Đệ đệ, tại sao ngươi lợi hại như vậy?"
"Tiểu A Vũ, lát nữa ngươi có thể thắng Lưu Hạ không? Không thắng được thì nhận thua đi, không sao đâu, không mất mặt chút nào, Lưu Hạ nhập học sớm hơn ngươi một năm lận mà."
". . ."
Lúc bấy giờ, không ít người hâm mộ đỏ cả mắt.
Các tỷ tỷ muội muội tới tìm chúng ta đi mà!
Chúng ta cũng muốn nói chuyện phiếm với các ngươi mà!
Một vài học viên xếp thứ hạng cao trên Bách Cường bảng lúc này cũng ê ẩm trong lòng, chẳng phải Tô Vũ mới tiến vào vị trí 99 thôi sao?
Các ngươi đang làm gì vậy?
Mà nhân vật chính được mọi người vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét kia - Tô Vũ lại đang khó chịu gần chết, hắn ngửi thấy đủ loại mùi thơm, hắn cảm giác hơi ngứa mũi muốn hắt xì, hắn cố nén, thầm nhủ, những nữ nhân này đều muốn cản trở con đường tu luyện của hắn, nhất định hắn phải bình tĩnh!
Con đường tu luyện vốn đã không nhiều thời gian, nếu mất tập trung chỉ vì nữ nhân thì còn tu luyện thế nào?
Hắn còn ngại mình không đủ thời gian tu luyện, làm sao dám đi thông đồng với nữ sinh chứ.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại luôn treo nụ cười tỏa nắng khiến người ta cảm thấy như gió xuân ấm áp.
"Vị học tỷ này, năm nay ta 18 tuổi, Nam Nguyên rất tốt, nhưng nguyên khí không quá sung túc."
"Mặc dù Lưu Hạ học trưởng rất mạnh, nhưng ta không sợ y."
Tô Vũ nở nụ cười sáng sủa nói: "Từ ngày đầu tiên tiến vào học phủ, ta đã tự nhủ với chính mình rằng, dũng cảm tiến tới! Không dám khiêu chiến thiên tài thì làm sao có thể tiến bộ? Cho dù thất bại thì đó cũng là động lực thúc đẩy ta."
"A Vũ, ngươi thật dũng cảm!"
Một vị học tỷ khá đẹp trìu mến dặn dò, "Tiểu A Vũ, thua cũng không sao, đừng bị thương quá nặng, đừng khư khư giữ mặt mũi, nếu không địch lại phải nhớ nhận thua!"
Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Ta hi vọng mình sẽ thắng, ta cảm thấy ta rất mạnh!"
"Hì hì. . ."
Một đám nữ sinh vây quanh hắn đều không nhịn được mà bật cười.
Thật đáng yêu! Còn rất ôn hoà nữa!
Học viên Bách Cường bảng có ai mà không phải kiêu ngạo như con nhím chứ, không thuộc cùng tầng lớp, dù bọn họ nhìn thấy ngươi thì cũng như không thấy.
Mà Tô Vũ thì sao?
Hỏi gì đáp nấy, ngoan ngoãn đáng yêu, chơi thật vui.
Tô Vũ cũng cảm thấy đầy bất đắc dĩ!
Ta là người tốt, là người thành thật, vẫn còn con nít. . . nhưng các ngươi có thể xê ra một chút hay không?
Lỗ mũi của ta sắp không chịu nổi nữa rồi!
Đủ loại mùi thơm hỗn tạp với nhau, hắn muốn hắt xì quá.
Lưu Hạ, vì sao ngươi còn chưa tới?
Hắn thà đại chiến ba trăm hiệp với Lưu Hạ chứ không muốn lãng phí thời gian cùng đám nữ sinh này nữa, chỉ toàn nói một đống vấn đề nhàm chán.
Còn đủ loại ước ao ghen tị bắn tới từ bốn phía. . . Tô Vũ cảm thấy cạn lời, hắn nghĩ các ngươi muốn thì tới lấy đi a!
Đang nghĩ ngợi, đoàn người vây quanh chợt oanh động.
Những nữ sinh bên cạnh Tô Vũ dồn dập lui lại, không ít người nhỏ giọng nói: "Tiểu A Vũ, đánh không lại thì nhận thua nhé, đừng cậy mạnh!"
Tô Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lưu Hạ, ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.
Bên ngoài, Lưu Hạ đã đi tới.
. . .
Lưu Hạ sải bước, y đã thấy Tô Vũ bị nữ sinh vây quanh, hừ nhẹ một tiếng không biết là ghen ghét hay là khinh thường.
Y lười nhiều lời với Tô Vũ, khi còn cách lôi đài hơn mười mét, Lưu Hạ một chân đạp đất nhảy lên, trong nháy mắt đã lên trên lôi đài.
Bàn tay trống rỗng của y xuất hiện một cây trường thương!
Trường thương chỉ hướng Tô Vũ, "Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi! Tô Vũ, ngươi rất giỏi, ta vốn cho rằng tối thiểu phải đợi đến sang năm ngươi mới có hi vọng tiến vào Bách Cường bảng, không ngờ nhanh như vậy chúng ta đã gặp nhau."
"Lên đài đi!"
Lưu Hạ vừa đến, khí thế hừng hực.
Thực lực Thiên Quân cửu trọng đỉnh phong bùng nổ, khiếu huyệt lấp lánh hào quang, ý chí lực bao trùm toàn trường.
Rất mạnh!
Thân thể đạt đến Thiên Quân cực hạn, độ chứa đầy ý chí lực cũng vượt qua 90%, xem như dưỡng tính đỉnh phong.
Khó trách có khả năng leo lên hạng 84.
Thời gian Lưu Hạ nhập học cũng không tính là quá lâu, chỉ hơn Tô Vũ một năm, thời gian một năm mà đã làm được đến nước này, thiên phú thực lực đều góp phần không nhỏ.
Văn binh trong tay y là Hoàng giai đỉnh cấp, lập lòe 36 đạo kim văn.
Thứ này mạnh hơn văn binh của Dương Sa lúc trước nhiều.
Tô Vũ thở hắt ra, vọt lên đài. Áo hắn trắng như tuyết, trường bào nâng lên tung bay theo gió.
Dưới đài, không ít nữ sinh đều lộ ra vẻ kinh ngạc tán thán, cảm thấy thật phiêu dật.
Ánh mắt Lưu Hạ lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Tô Vũ, chúng ta vốn không thù. Nhưng năm ngoái, thời điểm ta nhập học, Bạch Phong cảm thấy ta không có triển vọng, ta cũng không nhất thiết phải bái anh ta làm thầy, nhưng ta không cho phép người khác giẫm lên Lưu Hạ ta thượng vị. Tô Vũ ngươi còn chưa nhập học đã có người so sánh ngươi với ta, Tô Vũ, ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?"
Tô Vũ khẽ cười nói: "Xứng hay không so tài xem hư thực là được. So sánh với ngươi cũng không phải việc ta mong muốn, đã vậy, tại sao ngươi không tìm những người tản ra lời đồn kia mà lại khó xử một tân sinh như ta lúc khai giảng chứ?"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Lão sư ta xem thường ngươi, vậy ngươi tìm lão sư ta mà chứng minh chính mình đi. Nếu không được thì nín chặt vào, ngươi tìm ta là vì ta dễ bắt nạt à?"
Sắc mặt Lưu Hạ biến hóa.
Tô Vũ khẽ cười, "Con người đều là như thế, thích tìm cớ cho sai lầm của mình! Là ngươi trêu chọc ta trước chứ không phải ta muốn gây sự với ngươi, kết quả lại thành lỗi của ta, vì ta muốn giẫm lên ngươi thượng vị, có cần thiết không?"
Lưu Hạ suy tư!
Y nhìn về phía Tô Vũ, tức giận trong mắt tiêu tán một chút, thế nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt: "Cũng đúng! Nhưng tới bây giờ, nói mấy thứ này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì! Tô Vũ, ngươi đã vào Bách Cường bảng, muốn đi con đường bách cường, vậy cuộc chiến giữa chúng ta không có mấy việc này thì cũng vậy mà thôi."
Tô Vũ khẽ gật đầu, cười đáp: "Vậy là được rồi, luận bàn, khiêu chiến, mục đích đều là làm bản thân mạnh lên! Nói chuyện người nào khi nhục người nào cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, đừng như tên vô sỉ Hoàng Khải Phong kia, gã cố ý đánh trọng thương sư tỷ của ta, ta tuyệt đối sẽ không nói lời đại nghĩa như kiểu làm bản thân mạnh lên với loại người như gã, loại cặn bã kia thì phải cho ăn đạp!"
So sánh này khiến Lưu Hạ có chút sảng khoái.
Y cười to nói: "Không sai! Thú vị đấy, Hoàng Khải Phong à. . ."
Lưu Hạ cười nhạo một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Dưới đài, ánh mắt Hoàng Khải Phong lạnh như băng. Lưu Hạ lại không coi đó là việc to tát.
Y không sợ Hoàng Khải Phong, chưa nói đến đại ca y thì lão sư của y cũng là một vị cường giả Lăng Vân cửu trọng, mặc dù không bằng Trịnh Ngọc Minh, nhưng cũng là nhân vật trọng yếu trong Đơn thần văn nhất hệ.
Huống chi đại ca và lão sư vẫn còn sống, lão sư chỉ bế tử quan chứ không phải đã chết.
Hai người không nói thêm gì nữa.
Triệu Minh nhìn hai người, cười hỏi: "Còn lời nào muốn nói không? Không thì quy củ đều biết rồi, Tô Vũ, ngươi thắng thì sẽ lên hạng 84 Bách Cường bảng, Lưu Hạ, ngươi thua thì sẽ xuống hạng 99, muốn đi lên thì tự khiêu chiến thăng cấp một lần nữa!"
"Mặt khác, nếu Tô Vũ thua thì phải giao nộp 10 điểm công huân cho Lưu Hạ, đây là quy củ!"
"Sau khi thắng, Tô Vũ có quyền tiếp tục khiêu chiến, cũng có thể từ bỏ, có thể cự tuyệt tất cả người khiêu chiến trong ba ngày."
". . ."
Triệu Minh nói rõ quy tắc rồi nhìn về phía hai người, tuyên bố: "Bắt đầu đi!"