Chương 591: Mong Muốn Của Vạn Minh Trạch
Một giờ, hai giờ, ba giờ… trời đã sắp sáng rồi.
Đúng vào lúc này, có người kết thúc việc tu luyện, đứng dậy đi tới chỗ Tô Vũ.
Tô Vũ bất động thanh sắc che đậy thần khiếu, bắt đầu hấp thu nguyên khí để mở Nguyên khiếu.
"Tô Vũ!"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Minh Trạch, chào hỏi: "Vạn huynh!"
Vẻ mặt Vạn Minh Trạch có điểm ngưng trọng, "Chuyện tối hôm qua, ta cũng đã nghe một chút tin tức, bây giờ Bạch lão sư trọng thương, dù cho thương lành thì cũng chưa chắc có thể lưu lại học phủ, chỉ sợ sẽ bị phạt đi Chư Thiên chiến trường. Ngươi suy tính lần nữa về kiến nghị lần trước của ta xem."
"Gia nhập trung lập hệ ư?"
"Đúng vậy!"
Tô Vũ ý vị thâm trường nhìn đối phương, "Trung lập hệ. . . Trước đó chẳng phải ngươi nói Hạ Ngọc Văn là trung lập hệ sao? Bây giờ không phải nữa rồi!"
Đây quả là chuyện tiếu lâm!
Ngô Kỳ cũng là trung lập hệ, Hạ Ngọc Văn cũng thế, thế nhưng Hạ Ngọc Văn vẫn ra tay đối phó Bạch Phong!
Quá trình cụ thể thì Tô Vũ không biết, không nhìn thấy, hắn chỉ nghe Trịnh Bình kể lại, Bạch Phong chính xác là đã thụ thương rất nặng.
"Cho nên bây giờ Hạ Ngọc Văn không phải nữa!" Vạn Minh Trạch thản nhiên đáp.
"Không phải? Trung lập hệ không báo thù cho y à?"
"Y nhúng tay vào chiến đấu, vì sao phải báo thù cho y?" Vạn Minh Trạch thẳng thắn nói.
"Trong lúc này lập hệ với mục đích là làm cá ướp muối?"
"Không phải, chúng ta lấy Chư Thiên chiến trường làm chủ!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu, "Rất tốt! Thế nhưng ta sợ bị người ta đâm sau lưng! Hạ Trường Thanh phủ trưởng thuộc trung lập hệ nhỉ, hiện tại lão cũng không còn trung lập nữa rồi, ông ấy muốn hỗ trợ Hạ Ngọc Văn làm Phủ chủ, Hạ Ngọc Văn. . . bị phế rồi sao? Hiện tại ta đi, không phải là sẽ nhằm vào ta à?"
"Sẽ không đâu!"
"Ngươi nói cũng tính hả?" Tô Vũ không tin.
Vạn Minh Trạch trầm giọng nói: "Ta quyết định! Ta nói cho ngươi rõ vậy, các đại học phủ đều có hệ trung lập, không phải do học phủ chúng ta mà là Cầu Tác cảnh chủ đạo, mục đích chủ yếu chính là vì tránh đi tranh đấu của đơn, đa hai hệ! Ảnh hưởng tới những học viên không muốn xen vào!"
"Cầu Tác cảnh những năm qua mặc dù không ra mặt giải quyết tranh đấu của hai hệ, thế nhưng họ sẽ cung cấp nơi bảo vệ cho các học viên khác, không để bọn hắn bị quấy rầy, đây là việc mà Cầu Tác cảnh sẽ làm ra để đáp trả lại."
Tô Vũ giật mình!
Thì ra là thế!
Ta nói, hệ trung lập quả nhiên có khẩu khí không nhỏ, muốn che chở người nào liền bảo hộ người đó, ra là có Cầu Tác cảnh làm chỗ dựa.
Nói như vậy, Cầu Tác cảnh rất rõ về tranh đấu của hai hệ, thế nhưng họ lại không quản.
Không biết có phải là vì nguyên nhân giống Hạ gia hay là vì cố ý muốn bỏ mặc.
"Nói sau đi!" Tô Vũ cười đáp: "Với tình hình hiện tại, ta không tìm người khác gây phiền toái, người khác cũng sẽ tự tìm đến ta, ta không muốn khiến các ngươi thêm phiền!"
"Tô Vũ. . . Hết thảy phân tranh đều không nên do học viên tham dự, ngươi gia nhập với chúng ta, chờ đến khi Đằng Không, Lăng Vân rồi quay về thì chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, ta là thật lòng hi vọng ngươi suy tính một chút!"
Vạn Minh Trạch nói hết sức thành khẩn, cậu rất hi vọng Tô Vũ có thể không bị quấy nhiễu mà chuyên tâm tu luyện.
Dù cho đến Đằng Không, Lăng Vân rồi quay trở lại đa thần văn nhất hệ thì cũng không muộn, đây là đãi ngộ dành cho thiên tài, mở cửa sau cho hắn, chính là nói rõ muốn tại giai đoạn này thiên vị Tô Vũ.
Đây là chuyện tốt!
Tô Vũ cũng đã hiểu, bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy bởi vì mình đã hiểu nhầm chân tình của đối phương, hắn ngượng ngùng nói: "Tạ ơn Vạn huynh, nhưng ta nói rõ vậy. Đấu với người vui thú vô tận! Không đấu thì ta làm sao có thể tiến bộ? Làm sao có thu hoạch? Lão sư ta bị trọng thương, đạo sư vỡ lòng của ta cũng trọng thương, sư tỷ của ta cũng thế. . . Người ta quen không nhiều, vài vị thân bằng hảo hữu đều như vậy, ta có thể phủi mông mà bỏ đi được sao?"
Không có khả năng!
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: "Vạn huynh, ngươi cảm thấy sau lần này, Đơn thần văn nhất hệ sẽ chịu từ bỏ việc nhằm vào chúng ta sao?"
"Chắc chắn là không!" Vạn Minh Trạch thừa nhận: "Trừ phi Liễu chấp giáo từ bỏ viên thần văn kia hoặc là công khai nó, bằng không. . . việc này sẽ không đơn giản như vậy!"
"Vậy thì không phải đã rõ rồi à…" Tô Vũ không nói thêm gì nữa.
Nếu đối phương không chịu từ bỏ, Tô Vũ còn phải trả thù từng người một!
Đại Hạ phủ vẫn có quy củ.
Bây giờ chiến khu bị hủy bỏ, quy tắc sẽ như cũ, trên Đằng Không không thể đối phó với hắn, vậy hắn còn sợ cái gì!
Vạn Minh Trạch cực kỳ tiếc nuối, "Vậy thì thôi, ta tôn trọng lựa chọn của ngươi, bất quá ta nói nhiều thêm một câu, thời khắc mấu chốt thì vẫn có thể gia nhập với chúng ta! Cầu Tác cảnh ở sau lưng chống đỡ, ngươi là thiên tài, chúng ta hoan nghênh ngươi. Đơn, đa tranh chấp tới bây giờ đã không còn là tranh đấu đơn thuần, mà là thù riêng, tư oán, lợi ích, quyền lợi, địa vị, đã sớm biến chất!"
"Ta không biết Cầu Tác cảnh nghĩ như thế nào, nếu có một ngày ta có thể đi vào Cầu Tác cảnh, lời nói có trọng lượng, ta sẽ kiến nghị Cầu Tác cảnh ra mặt cải biến tất cả những thứ đó!"
"Có chí khí lắm!" Tô Vũ vỗ vai đối phương, "Ngươi cũng đã nói rồi, muốn có quyền lên tiếng thì ngươi vẫn phải tranh đấu! Vạn huynh, đừng tưởng tượng rằng Cầu Tác cảnh quá tốt đẹp! Ở đâu có người ở đó có giang hồ, phân tranh so đấu, thực lực vi tôn!"
"Nhân cảnh hiện tại có cục diện này, trong mắt của ta chủ yếu cũng là bởi vì không có một vị trấn áp chư thiên, không ai có thể thô bạo trấn áp hết thảy!"
"Hoặc là nói, Nhân cảnh hiện tại còn chưa đủ mối nguy!"
Tô Vũ lắc đầu, hắn xem như đã hiểu!
Hết thảy phân tranh, chiến đấu, hỗn loạn, hắn đều đã nhìn ra.
Đây là các phương tranh đấu với phạm vi nhỏ trước khi tìm ra bá chủ mà thôi!
Bởi vì thiếu một vị trấn áp chư thiên, không thể trấn áp những cường giả kiệt ngạo bất tuân, mọi người không ai phục ai, ai cũng không có cách nào áp chế được ai, ra lệnh cho ai, cho nên dẫn đến các đại phủ ngươi không phục ta, ta không phục ngươi!
Hai đại thánh địa mặc dù mạnh mẽ, nhưng cường giả Thánh địa vẫn có nơi thuộc về!
Đại Hạ vương dĩ nhiên muốn tranh thủ quyền lợi vì Đại Hạ phủ, Đại Chu vương cũng phải tranh thủ vì Đại Chu phủ. . .
Trừ phi, hiện tại xuất hiện một vị cường giả Vô địch có khả năng trấn áp tất cả!
Nhân cảnh, ta tới quyết định!
Như vậy thì hết thảy giao tranh, chiến đấu, nội loạn mới có thể tan biến.
Bằng không, vậy thì phải xem cuối cùng ai cao hơn một bậc, có thể áp đảo các đại phủ khác.
Điểm này Tô Vũ còn thấy rõ, huống chi là những người khác, huống chi là Vô địch!
Bọn hắn đã sớm hiểu rõ!
Cho nên, bọn hắn mới có thể ngồi yên xem hổ đấu, yên lặng quan sát, tiền tuyến duy trì thống nhất, phía sau lại ngươi tranh ta đấu!
Nếu không phải bị vạn tộc uy hiếp, phía sau chỉ sợ sớm đã đánh thành hỗn loạn!
Vạn tộc uy hiếp, giờ phút này lại là chuyện tốt, giúp tiền tuyến có thể duy trì thống nhất, dù sao Vô địch cũng biết nếu tiền tuyến sụp đổ, phía sau người nào làm chủ thì cũng vô dụng.
Vạn Minh Trạch là người thông minh, cậu dĩ nhiên cũng hiểu rõ.
Ánh mắt cậu biến ảo một thoáng, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng! Nhưng Vô địch đều là cường giả, ai có thể áp chế được ai? Cho nên, ta nghĩ để mọi người hiểu rõ mối nguy trên tiền tuyến, biết tiền tuyến khó khăn, hiểu rõ vạn tộc đang uy hiếp. . ."
"Đoàn kết tất cả mọi người, bắt đầu từ thế hệ chúng ta cùng chung nhau đối phó với bên ngoài!" Vạn Minh Trạch thành khẩn nói: "Ta biết, ngươi có lẽ cảm thấy ta hệt như người si nói mộng, nhưng ta vẫn muốn nói, tiền tuyến không hề an lành, Đại Hạ phủ còn đỡ một chút, ngươi không biết đâu, rất nhiều đại phủ khác bởi vì chiến đấu không kịch liệt, hiện tại cũng bắt đầu nghĩ liệu vạn tộc có còn tâm xâm lấn nhân tộc hay không?"
Vạn Minh Trạch thở dài: "Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đáng tiếc, bây giờ rất nhiều người đều không nhớ rõ! Nếu còn tiếp tục như thế, Nhân cảnh sẽ lâm nguy! Vô địch cũng nhìn thấy loại biến hóa này, cho nên mới xúc tiến các đại phủ hợp sức, bọn hắn cũng hiểu rõ nếu còn tiếp tục như thế thì không được!"
"Vậy khai chiến nhiều vào!" Tô Vũ nói cực kỳ đơn giản.
Vạn Minh Trạch đều chẳng muốn phản bác, chỉ thở dài, "Ta cũng không muốn nói nhiều, Tô huynh, hi vọng ngươi có thể thuận lợi tiến bước!"
Dứt lời, cậu nhìn thoáng qua Hạ Hổ Vưu, nói khẽ: "Hạ huynh, nếu một ngày kia. . . Ta vẫn hi vọng Hạ gia có thể cân nhắc toàn cục. . ."
Mắt Hạ Hổ Vưu trợn trắng!
"Ngươi đi nói với nhà khác ấy, đâu phải Hạ gia chúng ta cứ nhất định phải như thế! Chính như Tô Vũ nói, hoặc là mối nguy bên ngoài đủ lớn, mọi người buông xuống thành kiến, hoặc là có một vị cường giả chí cao vô thượng trấn áp hết thảy, bằng không, ngươi bảo Hạ gia chúng ta cúi đầu làm tiểu đệ cho người, ngươi cảm thấy chúng ta có thể đáp ứng à?"
Dĩ nhiên là không thể nào!
Giờ khắc này mới có thể nhìn ra Nhân cảnh nhất thống khó khăn tới nhường nào.
Hạ gia như thế, Chu gia như thế, Tần gia cũng như thế. . .
Đều là ý nghĩ này!
Chúng ta dựa vào cái gì phải thấp hơn người khác một cái đầu?
Vạn Minh Trạch mất mát, buồn bã rời đi.