Chương 592: Thánh Nhân Hay Ngụy Quân Tử?
Chờ Vạn Minh Trạch đi rồi, Hạ Hổ Vưu mới thấp giọng mắng: "Nếu hắn không phải thánh nhân thì chắc chắn là siêu cấp ngụy quân tử! Ta thật sự hi vọng hắn có thể mạnh lên, ta thấy ý của hắn thì hẳn là chuẩn bị hành tẩu các phương, thuyết phục cường giả nhất trí đối ngoại! Ý nghĩ thì rất tốt, thế nhưng quá khó khăn, còn khó hơn cả trở thành Vô địch!"
Thánh nhân, ngụy quân tử?
Bây giờ không dễ phán đoán!
Vạn Minh Trạch còn quá yếu, hiện tại nhìn không ra cái gì, chờ cậu ta mạnh mẽ rồi có lẽ mới có thể thấy được một ít.
Nói xong, Hạ Hổ Vưu lại bảo: "Hắn sắp tiến vào Đằng Không cảnh rồi! Cái tên này thực lực mạnh hơn ngươi tưởng tượng nhiều, ý chí lực của hắn đã là nhất giai đỉnh phong, thần văn nhị giai, ta cảm thấy hắn tiến vào top 30 Bách Cường bảng hẳn là không khó! Hắn cũng đang áp chế ý chí của mình, không cho ý chí lực tràn ra!"
Cũng đang áp chế!
Cái chữ "cũng" này không biết là đang nói Tô Vũ áp chế, hay là tự nói chính bản thân Hạ Hổ Vưu.
"Hắn muốn âm thầm tính kế ai à?"
Đây là suy đoán của Bạch Phong trước kia.
"Không nhất định!" Hạ Hổ Vưu giải thích: "Nhìn hắn có cơ sở văn quyết hay không đã, nếu như có thì có thể là vì muốn giai đoạn này mở nhiều một chút thần khiếu, đến Đằng Không thì có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian! Có lẽ là hắn muốn trực tiếp bước vào Đằng Không tứ ngũ trọng, dù sao một khi tiến vào Đằng Không, tiến bộ sẽ chậm lại!"
Nói xong, cậu lại bổ sung: "Nếu hắn bảo hắn là trung lập hệ, thậm chí nói hắn có thể đại biểu cho trung lập hệ, ta hoài nghi là trong Cầu Tác cảnh có lão gia hỏa coi trọng hắn, lão sư của hắn có thể là cường giả Vô Địch cảnh!”
"Nếu là như vậy, hắn thật sự có khả năng có cơ sở văn quyết!"
Tô Vũ khẽ động lòng, "Đúng, hắn không bái sư trong học phủ, không đúng, hắn có lão sư. . ."
"Đúng, hắn có!" Hạ Hổ Vưu thản nhiên nói: "Lão sư hắn là phủ trưởng, nhưng phủ trưởng căn bản mặc kệ hắn, ngươi cảm thấy hắn có lão sư khác không?"
". . ."
Tô Vũ bừng tỉnh!
Đúng rồi, hắn chỉ biết Vạn Minh Trạch có lão sư, thế mà đều vô thức quên mất là ai, chính là Vạn Thiên Thánh!
Nói như vậy, chưa hẳn là đã có chuyện này!
Chẳng qua là tất cả mọi người vô thức cảm thấy như vậy, cho nên đều tưởng thật!
Có lẽ. . . Vạn Minh Trạch thật sự là đồ đệ của Vô địch!
Hai người bọn họ nhỏ giọng trò chuyện, mà Trần Hạo bên cạnh thì đã sớm há hốc mồm.
Ý gì?
Đằng Không, Sơn Hải, Vô Địch. . .
Cầu Tác cảnh, trung lập hệ, đơn - đa tranh đấu, đại phủ tranh chấp. . .
Ta đang nghe Thiên Thư à?
"A Vũ, ngươi đã là Thiên Quân rồi sao?"
Trần Hạo nhỏ giọng hỏi một câu, rất nhỏ giọng, ta cảm thấy vừa rồi ta đang nằm mơ, cho nên ta hỏi một chút mà thôi.
Người mới rồi tùy tiện đi tới, cái tên mập mạp này nói cậu ta sắp Đằng Không, có sư phụ là Vô Địch, ý gì vậy?
Gia hỏa còn đẹp trai hơn A Vũ kia nói chữ nào thì cậu cũng đều hiểu, nhưng ghép lại thì cậu chẳng hiểu gì cả!
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn Trần Hạo một cái, thấp giọng đáp: "Thiên Quân!"
"Vạn Thạch thì sao?"
"Chưa tới."
"Ồ. . . Còn may, làm ta sợ muốn chết!"
Trần Hạo nhẹ nhàng thở ra, còn may còn may, không sao.
"Ta có thể đánh chết Vạn Thạch thất trọng, quét ngang Vạn Thạch bảng của các ngươi, ta cảm thấy ta có khả năng đánh tới mười vị trí đầu, ngươi cảm giác ta có lợi hại không?"
". . ."
Trần Hạo không lên tiếng, cậu đã sớm hấp thu nguyên khí tới bão hòa, giờ phút này cậu yên lặng đứng lên, quay đầu bước đi, thương tâm, ta không nói với ngươi nữa!
Trong truyền âm phù, Tô Vũ nhận được một câu.
"Ngươi gạt ta đúng không? A Vũ, chúng ta là hảo huynh đệ, an ủi ta xíu đi mà!"
"Gạt ngươi thôi, học phủ của các ngươi không phải Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Long Hổ bảng thì ta cảm thấy ta có khả năng đánh tới năm vị trí đầu!"
Đằng sau, Trần Hạo lảo đảo một cái, kém chút nữa đã ngã sấp xuống!
Cậu một mặt bi thương quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ, đây không phải là an ủi!
Đây là đả kích lòng người!
Đi ra khỏi nơi này, lão Tạ vẫn còn ở đó chờ cậu.
Thấy dáng vẻ thất lạc của Trần Hạo, ông hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lão sư, ta vừa mới mở thêm 4 khiếu huyệt!"
"Không tệ!"
"Lão sư, ngươi cảm thấy ta có khả năng đánh vào Long Hổ bảng không?"
Lão Tạ im lặng, "Ngươi đánh cái rắm ấy, hạng 100 hạ ngươi trong một chiêu là đủ rồi!"
"Lão sư, vậy ngươi nói người đánh tới năm vị trí đầu của Long Hổ bảng chúng ta sẽ có bao nhiêu lợi hại?"
"Lợi hại thế nào à. . . Ít nhất cũng phải là Vạn Thạch thất trọng trở lên, hơn nữa còn hợp khiếu 10 cái trở lên, ngươi đừng hy vọng, ngươi mới mở 72 khiếu thôi, nhiều nhất hợp 8 khiếu, xem như bát thạch võ giả, đây đã là cực hạn, cho nên dù ngươi đến Vạn Thạch cửu trọng, đánh lên năm vị trí đầu cũng khó khăn!"
Dẫu Trần Hạo đến Vạn Thạch cửu trọng thì cũng chỉ là hợp khiếu 8 cái làm một, đây nhất định không phải là đối thủ của những Vạn Thạch cảnh chân chính kia.
Thấy Trần Hạo mất mát, lão Tạ bèn an ủi: "Không sao, Vạn Thạch đánh không lại bọn hắn, ngươi sớm Đằng Không thì sẽ đánh được bọn hắn! Bọn hắn Đằng Không thì ngươi liền lên Lăng Vân đánh bọn hắn! Thiên tài thì thế nào, thiên tài lại không có nghĩa là tấn cấp cũng nhanh, khoảng cách chân chính là tương lai, tương lai tỉ như đến Nhật Nguyệt, đến Vô Địch. . . Ngươi không đạt đến mức ấy cũng đừng sợ, ngươi có thể đánh chúng trước khi tới Sơn Hải là đủ rồi!"
Lão Tạ trấn an quá đau lòng!
Ngươi không đạt đến mức ấy được!
Trần Hạo uể oải, "Lão sư, ngài đừng an ủi ta!"
Không cần!
Ngài nói còn đau tim hơn cả A Vũ!
Lão Tạ phì cười, "Thật đó, đừng uể oải! Thực sự không được thì cứ chờ tương lai thôi! Đại Hạ vương của chúng ta, chắc ngươi biết chứ? Khi ông ấy Thiên Quân, khai khiếu cũng chỉ có 36 cái, một mực tu luyện đến Lăng Vân đỉnh phong, đến Sơn Hải mới một lần nữa khai khiếu, khi đó mặc dù khai khiếu khó nhưng thực lực ông ấy mạnh a, tranh thủ tài nguyên càng nhiều, tuổi thọ dài hơn. Khai Thiên đao của ông ấy từ hoàng giai công pháp đến huyền giai, địa giai rồi thiên giai. . . đều là do ông ấy từng bước một sáng tạo ra. Tự tin một chút, ngươi sẽ chính là Đại Hạ vương tiếp theo!"
Húp canh gà trấn an một hồi, Trần Hạo sục sôi lên ý chí chiến đấu!
Đúng!
Ta muốn lên tới Vạn Thạch, Đằng Không, Lăng Vân, sau Sơn Hải lại đi khai khiếu, ta cũng phải đem huyền giai đỉnh cấp công pháp biến thành địa giai, biến thành thiên giai!
Lão Tạ thầm thở dài, tiểu tử ngốc, nói một chút mà thôi, đừng coi là thật!
Số người ôm ý niệm này không có 10 triệu thì cũng phải cỡ 8 triệu người.
Có thể tới Đằng Không cũng không tệ rồi, hy vọng xa vời cái gì a.
Nếu thật thì những thiên tài kia hiện tại liền sắp sửa là Sơn Hải, Nhật Nguyệt hết rồi.
Thiên tài hiện tại khai khiếu nhiều cũng là vì đặt nền móng cho tương lai về sau, vì Sơn Hải cần hợp khiếu, vì Sơn Hải một khiếu là một võ kỹ, một khiếu là một công pháp.
Còn học viên giống như Trần Hạo có thể Đằng Không cũng đã không tệ.
Tiến vào Đằng Không, sau khi trở lại Nam Nguyên thì thực lực đã ngang ngửa với thành chủ.
Đương nhiên, Nam Nguyên quá nhỏ, nhưng đến đại thành khác thì cũng có thể làm nhân vật quyền quý.
Tiến vào trong quân cũng có thể làm chức Thiên phu trưởng thì đã rất khá.
Lão Tạ có yêu cầu với cậu không cao!
"Trở về chăm chỉ tu luyện đi, ta sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị cho ngươi chút đồ tốt."
Lão Tạ thần thần bí bí nói: "Ta có cách lấy được tinh huyết của chủng tộc xếp hạng trước 1000, chuẩn bị cho ngươi Trúc Cơ, tiểu tử, về sau nhớ phải trả tiền đấy, biết không?"
"Trúc Cơ?"
Trần Hạo nghĩ tới điều gì, A Vũ dường như muốn mình đi tìm hắn, hắn giúp mình Trúc Cơ.
"Lão sư ơi, không cần đâu, ta sẽ tự Trúc Cơ!"
"Đồ đần độn này không phải là định dùng tinh huyết Hỏa Đồn để Trúc Cơ đấy chứ?"
Lão Tạ thở dài, tiểu tử ngốc, tinh huyết Hỏa Đồn để Trúc Cơ thì quá yếu, đừng cam chịu a, ta tìm chút tinh huyết tốt hơn cho ngươi Trúc Cơ, hiệu quả vẫn sẽ rất tốt!
Trần Hạo vò đầu, cậu không biết mà.
A Vũ nói chứ cậu đâu biết dùng cái gì để Trúc Cơ đâu.
A Vũ cũng rất nghèo mà, thôi được rồi, chờ đến lúc đó xem sao!