Ân ái với Cổ Tự Ly xong, hắn nhẹ nhàng bế nàng bay đến Gia Tốc Cung, nơi có ba vị giai nhân khác đang đợi hắn.
“Chàng không biết thương hương tiếc ngọc sao?” Lục Thanh Vân liếc xéo hắn trách cứ nói. Mấy nữ khác cũng đồng dạng liếc xéo hắn.
Bởi vì các nàng nhìn thấy tên này trong lúc ân ái với Cổ Tự Ly đã không nương tay mà tạo ra rất nhiều dấu vết chói mắt kia, dù nó không đau, nhưng mà nhìn xấu hổ chết đi được. Trên ngực, trên cổ, giữa bụng, thậm chí sau lưng cũng có. Tên này là muốn đánh dấu chủ quyền lên người các nàng hay sao?
Hắn cũng làm điều tương tự với các nàng, mỗi lần như vậy các nàng đều ngượng đến chín mặt, lúc nào cũng phải trốn dưới dòng nước ấm nóng của Ôn Hồn Tuyền mà xóa đi những dấu vết đó.
“Chàng đúng là tên đại dâm tặc! Bất quá, thiếp thích!” Trần Yên Nhiên mỉm cười tinh nghịch tiến lại gần hắn nói, trong mắt không hề che giấu sự vui vẻ.
Bởi vì những dấu vết đó chứng tỏ tình yêu hắn dành cho các nàng, hắn muốn đánh dấu chủ quyền với các nàng, các nàng làm sao không muốn thể hiện tình yêu của mình với hắn?
Lục Thanh Vân và Hàn Mộng Nhu cũng tiến lại gần, dâng hiến môi thơm, bàn tay trắng nõn không biết từ bao giờ đã lại vuốt ve tiểu huynh đệ của hắn.
Được chúng nữ dâng hiến, dục hỏa trong người Trần An Vĩ lại tiếp tục bốc cháy, hắn lại lần nữa xách thương lên ngựa. Một trận Nhất Long Tam Phượng lại diễn ra.
…
Ở bên ngoài Gia Tốc Cung, Cổ Tự Thư ánh mắt phức tạp nhìn lấy một tổ hợp dâm mị bên trong, trong đầu tự hỏi “Làm chuyện đó… sướng đến vậy sao?”
Nhưng rất nhanh nàng lắc đầu, khẽ gắt một tiếng “Tên nam nhân này cứ như gia súc vậy, làm bao nhiêu trận vẫn không thấy mệt hay sao?”
Dứt lời nàng quay lưng bỏ đi, trong lòng không hiểu sao lại vô thức có cảm giác chờ mong.
…
Trong Gia Tốc Cung lúc này, từng cỗ ngọc thể thở hổn hển nằm trên giường, từng đôi mắt đẹp hờn dỗi nhìn hắn. Tên này thật quá đáng rồi, hắn làm các nàng tiết thân liên tục nhưng bản thân lại chưa bắn được bao nhiêu.
Trong lúc ân ái, bốn tỷ muội các nàng đã lên đỉnh không biết bao nhiêu lần, bị hắn chơi theo đủ mọi tư thế, nhưng tiểu huynh đệ của hắn vẫn luôn ngạo nghễ ngẩng cao đầu, chưa hề có dấu hiệu xuống sức.
Mặc kệ chúng nữ suy nghĩ gì, Trần An Vĩ lúc này tiến lại gần Cổ Tự Ly, kề sát tiểu huynh đệ vào u cốc của nàng, định tiếp tục đâm vào.
“Đừng… tha cho thiếp, nó vẫn còn rát lắm, nhé?” Cổ Tự Ly hốt hoảng nói, nơi đó của nàng sau nhiều lần liên tiếp bị hắn ra vào, nó bây giờ đã sưng tấy lên, nhìn rất đáng thương.
Trần An Vĩ cũng biết mình hơi quá tay với các nàng, khẽ động lấy ý niệm, Phục Mệnh Thiên Mộc bao trùm đôi tay, dịu dàng xoa bóp khắp cơ thể của từng vị kiều thê, khiến các nàng rên lên một tiếng thoải mái.
Lát sau, hắn lại tiến về phía Cổ Tự Ly, trong ánh mắt hốt hoảng của nàng, hắn lại một lần nữa tiến vào. Dù đã có Phục Mệnh Thiên Mộc chữa trị u cốc cũng không còn rát nữa, nhưng thứ các nàng sợ mỗi khi ân ái không phải chút đau rát kia, mà là… sướng quá chịu không nổi!
“Ngoan! Chúng ta làm chính sự!” Trần An Vĩ nhẹ giọng trấn an, hắn đã nói sẽ truyền Kim Cang Thánh Văn lại cho Cổ Tự Ly, tới bây giờ có cơ hội, đương nhiên sẽ làm.
Cổ Tự Ly biết hắn nói tới chuyện gì, vì thế cũng nhẹ gật đầu, gương mặt dần trở nên nghiêm túc.
Mặc dù nói Thánh Văn sẽ tự di chuyển thông qua song tu, nhưng đó là trường hợp giữa hai nữ nhân với nhau. Còn nam nữ song tu lại là một câu chuyện khác, vì thế lúc này Cổ Tự Ly cũng không dám có chút khinh suất nào.
Cả hai hiểu ý nhau, đồng loạt động lấy ý niệm. Kim Cang Thánh Văn đã xuất hiện bên cạnh Trần An Vĩ, theo ý niệm của hắn, nó hóa thành một luồng Thánh Văn Chi Lực thông qua “cầu nối” nơi hạ thân mà tiến vào cơ thể Cổ Tự Ly.
Theo từng nhịp nhấp nhẹ nhàng của nam nhân, luồng Thánh Văn Chi Lực kia được chia nhỏ thành từng phần từng chút một mà tiến vào. Không biết là do theo lệnh chủ nhân, hay là vì chính Thánh Văn muốn vậy, mà khi nó tiến vào cơ thể Cổ Tự Ly, mọi thứ đều diễn ra bình thường như vốn có.
Nếu là trước đây, Cổ Tự Ly đã phải rất chật vật nhưng vẫn không nắm giữ được Kim Căng Thánh Văn, thì bây giờ, nàng có thể dễ dàng tiếp nhận nó mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào.
Tất cả là nhờ có nam nhân này, Cổ Tự Ly ánh mắt nhu tình nhìn Trần An Vĩ hôn nhẹ lên môi hắn một cái, rồi không tiếp tục phân tâm, nàng cần hoàn thành phần việc của mình.
Muốn tiếp nhận được một loại Thánh Văn, cần phải đạt được hai điều kiện. Thứ nhất, chính là cơ thể ngươi phải đủ sức chịu đựng được lực lượng của Thánh Văn. Thứ hai, sau khi tiếp nhận Thánh Văn Chi Lực, ngươi phải vượt qua thử thách do nó đưa ra.
Mà Trần An Vĩ đã thay nàng tiếp nhận Thánh Văn Chi Lực, nên việc còn lại của nàng chỉ là vượt qua thử thách mà Kim Cang Thánh Văn đặt ra mà thôi.
Ngay khi Thánh Văn Chi Lực được Trần An Vĩ di chuyển qua hết, một luồng Khí Văn Chi Lực bao trùm Cổ Tự Ly vào bên trong, đó cũng là minh chứng cho thử thách khảo nghiệm đã bắt đầu.
Trần An Vĩ biết việc mình có thể làm cũng đã kết thúc, hơn nữa hắn cũng không giúp gì được nữa, đang định cũng mấy nữ rời đi thì đột nhiên, từ vị trí của Cổ Tự Ly, một luồng Thánh Văn Chi Lực trực chỉ mi tâm hắn mà lao tới.
“Phu quân!”
Biến cố diễn ra quá bất ngờ khiến hắn không kịp né tránh, lúc này đã lâm vào hôn mê. Chúng nữ thấy tình cảnh này vội vàng đỡ lấy hắn, từng gương mặt đẹp hiện lên vô vàn lo lắng nhìn hắn.
Mấy nữ đang hoang mang thì một thân ảnh cao quý phi phàm đã nhanh chóng tiến lại gần, ánh mắt nàng nhìn lấy luồng Khí Văn Chi Lực bao trùm lấy Cổ Tự Ly kia, miệng lẩm bẩm “Thực sự tiếp nhận rồi sao?”
Cửu muội của nàng năm đó cũng từng tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, bất quá chưa từng thành công. Nhưng không vì thế mà muội ấy từ bỏ, thương thế vừa lành, đã lập tức chạy đi tìm nó tiếp nhận thử thách.
Liên tục như vậy trong nhiều năm, Kim Cang Thánh Văn rốt cục cũng chấp nhận. Bất quá, Kim Cang Thánh Văn vốn là Thánh Văn chuyên về luyện Thể, nên cỗ lực lượng mà nó ẩn chứa cũng cuồng bạo hơn rất nhiều so với chín loại Thánh Văn còn lại, cũng vì vậy mà cường độ thân thể đòi hỏi để tiếp nhận cũng cao hơn.
Vì lý do đó mà năm đó dù đã vượt qua thử thách, nhưng Cổ Tự Ly vẫn chưa hoàn toàn nắm giữa được sức mạnh của Kim Cang Thánh Văn.
Rồi nàng lại nhìn qua nam nhân đang nằm hôn mê trong vòng tay của chúng nữ, ánh mắt có chút khó tin. Khó tin bởi vì nàng phát hiện một luồng lực lượng còn mạnh mẽ hơn cả Thánh Văn Chi Lực của Thập Đại Thánh Văn.
Bản thân nàng cũng sở hữu Thánh Văn, đương nhiên nàng biết Thánh Văn Chi Lực mạnh mẽ như thế nào. Đứng trước nó, kể cả Khí Văn Chi Lực cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng cỗ lực lượng này, không những mạnh mẽ hơn Thánh Văn Chi Lực rất nhiều, còn khiến chúng vô thức thuần phục hắn.
“Chẳng lẽ đây là Đế Vương Lực?” Cổ Tự Thư lẩm bẩm một câu, dù chưa từng chứng kiến, nhưng thông qua cổ tịch nàng vẫn biến tới những kẻ đi trên Đế Vương Chi Đạo, đó đều là những cường giả với những chiến tích hiển hách và tài năng xuất chúng.
Dù mỗi người có xuất thân và cách thức bắt đầu Đạo của mình, nhưng điểm chung của bọn hắn, chính là đều có Đế Vương Lực. Đế Vương Lực là lực lượng tổng hợp tất cả mọi loại lực lượng trên toàn vũ trụ.
Dựa theo lời kể của Cổ Tự Ly, nàng cũng biết khi tiếp nhận Kim Cang Thánh Văn, Khí Văn Chi Lực trong cơ thể hắn đã tự động kết thành hai chữ Đế Vương. Đó chính là biểu hiện của Đế Vương Chi Văn trong truyền thuyết.
Mà hắn, người nắm giữ Đế Vương Chi Văn, chính là người được Thập Đại Thánh Văn tiên đoán sẽ dẫn dắt Cổ Tự Tộc đi đến đỉnh cao vũ trụ. Chỉ có hắn mới xứng đáng có được Thập Đại Thánh Văn.
Chỉ là không biết tên này có đi trên Đế Vương Chi Đạo hay không mà thôi.
“Tỷ phát hiện ra chuyện gì sao?” Lục Thanh Vân vẫn rất ra dáng bà cả, trong khi hai nữ khác lo lắng thì nàng đã bình tĩnh để tìm hiểu nguyên nhân.
Cổ Tự Thư lại là lắc đầu “Ta không chắc chắn, nhưng nếu ta đoán không nhầm thì Đế Vương Chi Văn của hắn lại kích hoạt rồi.”
Cũng dựa theo lời kể của Cửu muội, lúc đó hắn kích hoạt Đế Vương Chi Văn trong lúc sắp bị nàng một thương đâm chết. Bất quá lúc đó hắn cũng không hề bị ngất gì cả.
Nhưng lần này khi kích hoạt Đế Vương Chi Văn, hắn lại đột ngột ngất xỉu như vậy?
Cổ Tự Thư bắt đầu có chút lo lắng, bởi vì dù có kiến thức cao thâm là thật, nhưng nàng cũng phải chào thua vì đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy một người sở hữu Đế Vương Chi Văn hàng thật giá thật. Vậy nên giờ đây khi nhìn thấy hắn như vậy, nàng cũng chỉ đành bất lực mà chờ đợi.
Mấy nữ khác nghe vậy thì ngưng trọng nhìn hắn, trong đầu các nàng giờ chỉ còn lời cầu nguyện cho nam nhân của mình.
…
Trần An Vĩ lúc này, sau khi bị luồng Thánh Văn Chi Lực kia bất ngờ đánh vào mi tâm, hắn đã bị đưa đến một vùng không gian kì lạ.
Trần An Vĩ đưa mắt nhìn quanh, phát hiện xung quanh ngoài vô vàn sách vở và cổ tự huyền bí, thì không có bất kì một sinh vật sống nào. Dường như nơi hắn tới là một loại Thư Viện nào đó.
Bất chợt, bên tai vang lên một âm thanh ngâm tụng tràn đầy hào hùng và uy nghiêm, khiến tâm trạng hắn cũng bị ảnh hưởng. Không hiểu vì sao khi nghe thấy thanh âm ngâm tụng kia, hắn như cảm nhận được khí thế của một bậc quân vương.
Cất bước xuyên qua vô vàn cổ tự cùng bí tịch, cuối cùng hắn cũng tìm đến trung tâm của Thư Viện này, nơi phát ra tiếng ngâm tụng. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là ở đây hoàn toàn không có ai. Vậy thì thứ gì đang phát ra âm thanh hào hùng kia?
Chợt hắn phát hiện ra giữa trung tâm lúc này, tại nơi phát ra âm thanh hào hùng kia, xuất hiện một Cổ Tự huyền bí tới cực điểm, nó liên tục tỏa ra ánh hào quang soi sáng toàn bộ Thư Viện, cũng chính nó là thứ phát ra âm thanh ngâm tụng kia.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy Cổ Tự, Trần An Vĩ lại bị thôi thúc chạm vào nó. Mà Cổ Tự cũng không hề phản kháng, như thể nó đã chờ đợi nam nhân trước mặt này đã lâu.
Ngay khi hắn chạm vào được Cổ Tự, một luồng ánh sáng chói mắt lóe lên khiến Trần An Vĩ vô thức nhắm nghiền hai mắt, bên tai lại vang lên tiếng ngâm tụng kia…
“Đế Vương Chi Đạo,
Chưởng khống càn khôn.
Chúng sinh quy phục,
Vạn Vũ Đế Vương.”
Trần An Vĩ tâm linh chấn động, hắn không hiểu rõ ý nghĩa của bốn câu văn tự kia, nhưng từ chúng hắn có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng hùng mạnh và khí chất của một bậc Đế Vương.
Một Đế Vương chinh chiến thiên hạ, nhất thống không chỉ một mà là một vạn vũ trụ hoặc thậm chí còn nhiều hơn cả thế.
Trần An Vĩ hắn không cần là Đế Vương gì cả, tất cả mọi thứ hắn làm trước giờ, đều chỉ vì một mục đích. Chính là để những nữ nhân bảo bối của hắn có được cuộc sống yên ổn.
Hắn biết với thực lực hiện tại của mình, đừng nói là vũ trụ, muốn thống nhất An Nam Tinh Cầu đã là chuyện viển vông. Vì thế hắn cần thật nhiều sức mạnh, chỉ có thực lực, mới có thể giúp hắn thực hiện được lý tưởng đó.
Hắn nhìn lấy Cổ Tự trước mặt, bây giờ hắn mới có thể nhìn rõ được nó là gì. Chỉ thấy nó giống hệt chữ Đế Vương mà trước đó đã ngăn cản công kích của Cổ Tự Ly, khiến Kim Cang Thánh Văn thuần phục.
Trần An Vĩ không biết chúng có phải là một không, nhưng hắn cảm nhận được từ trong Cổ Tự Đế Văn này, ít nhiều cũng có liên quan tới chữ Đế Vương kia.
“Tuy lý tưởng có chút khác biệt, nhưng định mệnh đã để ta gặp ngươi, thì hãy để ta mượn sức mạnh của ngươi, Cổ Tự Đế Văn!” Hắn kiên định nói một câu, bàn tay đã nhanh chóng bắt lấy Cổ Tự Đế Văn.
Mà Cổ Tự Đế Vương kia sau khi được hắn bắt lấy vào lập tức hóa thành một tia lực lượng hòa vào trong cơ thể Trần An Vĩ. Nó không làm ra bất kì hành động nào, nhưng Trần An Vĩ biết, trong cơ thể mình có thứ gì đó đang hình thành.
Ngay sau khi tiếp nhận Cổ Tự Đế Văn, màn sáng cũng biến mất, ý thức nhanh chóng trở về thực tại. Vừa mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy chính là từng thân ảnh nữ nhân với vẻ mặt lo lắng đang quây quần bên hắn. Thậm chí có nữ còn trực khóc.
Trần An Vĩ nhẹ vươn tay lau nước mắt cho nàng, đồng thời ôm từng cỗ ngọc thể vào trong lòng, nhẹ giọng thủ thỉ “Đã để các nàng lo lắng rồi!”
Không biết vô tình hay cố ý, Cổ Tự Thư cũng được hắn ôm. Nhìn thấy nam nhân này cứ tự nhiên mà ôm lấy ngọc thể của mình, nàng đã muốn đẩy hắn ra, nhưng không hiểu sao khi cảm nhận được sự quan tâm của hắn, nàng lại để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Chàng đã gặp chuyện gì?” Lục Thanh Vân sau khi được hắn trấn an, nàng bình tĩnh hỏi. Mà mấy nữ khác cũng giương đôi mắt đẹp của mình nhìn hắn.
“Sau khi giúp Ly Nhi có được Kim Cang Thánh Văn, ta bị truyền tống tới một nơi chứa đầy cổ tự và bí tịch. Ở đó…” Trần An Vĩ bắt đầu kể lại toàn bộ quá trình từ lúc mình bị luồng Thánh Văn Chi Lực đánh vào, tới lúc hắn truyền tống tới nơi có Thư Viên kia.
“Ta đã tiếp nhận Cổ Tự Đế Văn!” cuối cùng hắn nói một câu, khiến Cổ Tự Thư toàn thân chấn động, ánh mắt khó tin nhìn hắn.
Mặc dù đã được nghe Cổ Tự Ly nói, nhưng lúc này đây khi nghe hắn nói về Cổ Tự Đế Văn và việc hắn đã tiếp nhận nó, nàng vẫn khó thể tin tưởng được.
Trong cổ tịch và lời tiên đoán của Thập Đại Thánh Văn năm xưa, Cổ Tự Đế Văn là Văn tự mà duy chỉ có vị Đế Vương kia mới có khả năng tiếp nhận, nó ẩn chứa lực lượng cao cấp và mạnh mẽ hơn Thánh Văn Chi Lực gấp nhiều lần.
Bất quá, trên đời bất kì thứ gì cũng đều có hai mặt của nó. Cổ Tự Đế Văn mạnh mẽ là vậy, nhưng muốn tiếp nhận được nó phải trải qua rất nhiều thử thách, bất kì thử thách nào cũng đều là khó khăn tới cực điểm, nào có dễ dàng như lời hắn nói.
Tới lúc này thì nàng khó tin là bởi vì lời nói của hắn thực sự khó tin. Sau những truyền kì của hắn, nàng biết tên này rất yêu nghiệt nhưng muốn Cổ Tự Thư tin tưởng hắn đã tiếp nhận Cổ Tự Đế Văn, trừ khi hắn có thể chứng minh a.
Như nhận ra suy nghĩ của nàng, Trần An Vĩ cười tủm tỉm nhìn nàng phất tay một cái, miệng nói “Thư Nhi, nàng xem đây là gì?”
Cổ Tự Thư nghe câu nói của hắn, đang định trách cứ hắn quá tự tiện, thì thứ nàng nhìn thấy tiếp theo khiến nàng phải há hốc mồm kinh ngạc, miệng nhỏ lắp bắp không nói nên lời “Đây… đây là…”
--------------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花