Dòng Mộc Hệ Nguyên Lực quá mức tinh thuần khiến chúng nữ cũng phải bất ngờ. Nhìn tốc độ trị thương này, chúng nữ vô thức kinh ngạc tới mức quên mất cái miệng nhỏ của mình đang há to, nhìn qua khả ái vô cùng.
Dòng Mộc Hệ Nguyên Lực kia đương nhiên là từ loại Dị Mộc mà Trần An Vĩ đạt được từ Hệ Thống, Phục Mệnh Thiên Mộc.
Sau khi Mộc Hệ Nguyên Lực từ Niết Bàn Sinh Mộc Thủy được đưa vào cơ thể, vì Huyền Mộc Nguyên Lực đã hoàn toàn thuần thục, nên Vô Thượng đã nhanh chóng dùng nó để kích hoạt Phục Mệnh Thiên Mộc.
Phục Mệnh Thiên Mộc có đủ lực lượng vận hành, nó nhanh chóng phá thể mà ra, bao phủ toàn bộ thân thể Trần An Vĩ, cấp tốc trị thương cho hắn.
Chúng nữ nhìn thấy tình cảnh này thì từ kinh ngạc lập tức trở nên phấn khởi, các nàng biết công dụng của loại Dị Mộc này, chỉ cần nó có thể kích hoạt, thì nam nhân của các nàng sẽ không sao. Không phải tự nhiên mà nó lại có cái tên “Phục Mệnh”.
Không biết qua bao lâu sau, dưới sự hợp sức của Phục Mệnh Thiên Mộc và Niết Bàn Sinh Mộc Thủy, Trần An Vĩ nhanh chóng được chữa trị toàn bộ. Tuy nhiên…
“Chuyện gì xảy ra?” Chúng nữ sau khi nhìn thấy Trần An Vĩ dù được chữa lành mọi vết thương nhưng vẫn không tỉnh lại, chút phấn khởi lúc này lập tức tan biến, thay vào đó là vô tận lo lắng cùng bất an nhìn nhau.
Kể cả Tuyết Ca cũng bất ngờ, nàng cứ ngỡ Dị Mộc của hắn kết hợp Niết Bàn Sinh Mộc Thủy của nàng cùng trị thương thì hắn sẽ tỉnh lại sớm thôi, nhưng không ngờ dù mọi vết thương đã được chữa trị, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại.
“Hắn đang trải qua cuộc chiến với chấp niệm của bản thân! Chừng nào trận chiến còn chưa kết thúc, hắn sẽ không thể tỉnh lại!”
Trong lúc mấy nữ đang hoang mang không biết phải làm gì thì chợt một giọng nói hờ hững vang lên khiến chúng nữ phải chú ý.
“Trận chiến với chấp niệm?” Chúng nữ đồng loạt thắc mắc nhìn lấy thân ảnh nữ nhân mới xuất hiện.
Nàng một thân mặc bạch y đơn giản và cũng có phần thô sơ, toàn thân toát ra sự thanh mát đặc trưng của những loại Linh Thảo. Nàng không ai khác chính là vị Luyện Đan Sư đạt Á Quân của Bách Long Hội Tụ – Âu Dương Kỳ Hân.
Ban đầu khi nàng nhìn thấy tình trạng của Trần An Vĩ, nàng cũng không nhận ra hắn đang phải chịu gánh chịu điều gì, mãi cho tới khi sư phụ của nàng truyền âm nhắc nhở, nàng mới biết hắn đang phải chiến đấu với chính bản thân mình.
Nghe mấy nữ hỏi, nàng chỉ gật nhẹ đầu xác nhận, chính bản thân nàng cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này.
Rồi nàng nhìn lấy đám nữ nhân trước mặt, nhìn thấy các nàng ai cũng là tuyệt sắc giai nhân, thiên phúc cao cường, ngàn dặm mới có một, thế nhưng lúc này lại cùng lo lắng cho một nam nhân.
Điều khiến nàng bất ngờ hơn chính là các nàng vậy mà không hề tồn tại một chút xích mích nào dù là nhỏ nhất, mà ngược lại quan hệ giữa các nàng lại vô cùng tốt.
“Nam nhân này có gì đặc biệt sao? Lại có thể khiến các nàng toàn tâm toàn ý như vậy?” Âu Dương Kỳ Hân vô thức tự hỏi.
…
Trong lúc mấy nữ đang xôn xao ở ngoài, thì cùng lúc đó, bên trong một vùng không gian vô định, Trần An Vĩ khó khăn mở lấy đôi mắt của mình.
“Ta… đang ở đâu đây?” Hắn nhìn xung quanh, phát hiện khung cảnh trước mặt hoàn toàn trắng xóa, không có lấy một thứ gì, kể cả nền đất hắn đang ngồi cũng một màu trắng xóa.
“Ảnh Nhi!” Trần An Vĩ cất tiếng gọi, thử xem Hệ Thống và Ảnh Nhi có bị che giấu như lúc hắn tiếp nhận Hỗn Thế Nguyên Long Tâm không. Bởi vì khung cảnh hiện tại so với lúc đó không khác là bao.
Ảnh Nhi không trả lời hắn, mà ngược lại nàng vừa xuất hiện đã lao vào ôm chầm lấy hắn, trên gương mặt đẹp chảy từng dòng lệ. Nhìn thấy hắn phải chịu đau khổ, nàng cũng đau lòng.
Trần An Vĩ biết nàng lo lắng cho hắn nên cũng để mặc tiểu nha đầu bấu víu vào vạt áo mình mà khóc.
“Công tử là chúa tể rắc rối! Chỉ biết làm người ta lo lắng!” Ảnh Nhi khóc hồi lâu, cuối cùng buông lời hờn dỗi trách cứ.
“Ta xin lỗi!” Trần An Vĩ nghe nàng trách cứ cũng chỉ biết gãi đầu. “Lúc đó… tình cảnh trong quá khứ cứ luôn lặp lại trong đầu ta, khiến ta một lần nữa cảm thấy bất lực tột độ.”
“Cũng chỉ vì ta quá nóng vội. Nếu như…” Trần An Vĩ nói, trong giọng nói tràn ngập tự trách.
Nếu lúc đó hắn không vội vàng tấn công Hàn Vô Lĩnh, thì ít nhất phụ thân và nhạc phụ của hắn đã có thời gian đột phá Nguyên Tông cảnh nhờ Phá Tông Đan mà hắn đang có.
Nếu lúc đó hắn không vội vàng muốn diệt đi tên Huyết Diễn, thì hắn cũng không rơi vào Định Huyết Trận, tạo cơ hội cho Huyết Hào tung ra một kích toàn lực, cũng không để Vân Nhi phải liều mình đến đỡ thay cho hắn một kích.
Nếu lúc đó kế hoạch hắn lập ra chu toàn hơn, chúng nữ và người thân của hắn sẽ không phải gặp nguy hiểm như vậy.
Đáng tiếc… tất cả chỉ là nếu như…
“Mọi chuyện đã kết thúc rồi, công tử cũng đừng cảm thấy tự trách!” Ảnh Nhi biết hắn thấy áy náy cùng tự trách nên lên tiếng an ủi “Dù sao công tử ở kiếp này cũng vẫn chỉ là một thiếu niên tuổi đôi mươi, làm sao có thể có được sự điềm tĩnh như ở kiếp trước? Ảnh Nhi nói đúng không?”
Trần An Vĩ nghe nàng nói thì mỉm cười gật đầu, tâm trạng liền cảm thấy tốt hơn trước. Lúc này mới chú ý tới tình cảnh xung quanh, hắn liền hỏi “Bất quá… nơi này là đâu?”
Ảnh Nhi không để hắn đợi lâu, môi thơm hé mở nàng liền nói “Đây là vùng không gian trong tiềm thức của công tử!”
“Không gian tiềm thức?” Nhìn thấy không gian trống rỗng và trắng xóa trước mặt, Trần An Vĩ vô pháp tưởng tượng ra nó lại chính là tiềm thức của bản thân hắn.
“Vì sao nó lại trống rỗng như vậy?” Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.
Ảnh Nhi lại lắc đầu “Nó không hề trống rỗng, chỉ là công tử chưa thực sự bước vào tiềm thức của ngươi nên nó mới là một màu trắng xóa như vậy.”
“Ta vẫn chưa đặt chân vào bên trong sao?” Trần An Vĩ lại một phen thắc mắc.
Ảnh Nhi gật đầu, rồi nàng chỉ tay về một phía “Bởi vì bị thứ kia ngăn cản!”
Trần An Vĩ cũng nhìn về hướng tay chỉ của nàng, phát hiện một thân ảnh ngập chìm trong luồng khí tức nồng đậm Sát Ý cùng Chiến Ý.
“Đó là gì?” Trần An Vĩ nhíu mày nhìn lấy thân ảnh kia, không biết vì sao hắn có cảm giác thân ảnh trước mặt rất giống tình trạng của hắn lúc nhìn thấy Lục Thanh Vân lao đến chắn trước mặt, thay hắn đỡ lấy công kích của tên Huyết Hào.
“Đó chính là chấp niệm của công tử, chính nó đã khiến công tử mất khống chế khi sử dụng Sát Chiến Thống Vạn Quân.” Ảnh Nhi nhanh chóng đưa ra đáp án, giọng điệu có chút ngưng trọng nhìn về phía thứ được gọi là “chấp niệm” kia.
Chấp niệm cũng có nhiều loại, có loại là sự hối tiếc, ân hận, cũng có loại là căm thù, có loại lại là lý tưởng của một người.
Chấp niệm của Trần An Vĩ tại kiếp trước là sự hối tiếc, ân hận. Hắn ở kiếp này cũng có chấp niệm, chính là hận thù của hắn đối với Hàn gia. Hai loại chấp niệm này một khi hợp nhất, sẽ cực kì nguy hiểm.
Nếu là người bình thường không có Vô Thượng bảo vệ, chúng sẽ khiến ngươi sinh ra tâm ma, và dần phá hủy tâm cảnh ngươi. Lúc đó ngươi sẽ ngập chìm trong hận thù và cảm giác ăn năn hối lỗi.
Nhưng Trần An Vĩ thì khác, hắn có Vô Thượng và Hệ Thống, hơn nữa lại là người xuyên không, trải qua vô vàn trận chiến và nghịch cảnh, tâm cảnh và nghị lực sớm đã vượt xa người thường.
Mặc dù vậy, chấp niệm vẫn là một thứ gì đó rất khó kiểm soát, nó luôn tiềm ẩn trong tiềm thức mỗi tu sĩ, nếu không sớm giải quyết, chấp niệm sẽ trở thành mối họa lớn.
Như lúc này đây, thứ trước mặt Trần An Vĩ và Ảnh Nhi chính là chấp niệm của cả hai kiếp, khí tức nó đem lại nguy hiểm hơn bội phần.
Bởi vì tình trạng của nó bây giờ vượt xa Trần An Vĩ lúc mất khống chế. Nếu như Trần An Vĩ lúc đó có thể tự mình trở lại trạng thái bình thường, thì nó hiện tại đã hoàn toàn trở thành một cỗ máy giết người.
Mà vì là chấp niệm của bản thân Trần An Vĩ, cho nên nó cũng sở hữu toàn bộ những thứ mà Trần An Vĩ đang có, chỉ là… hơi tiêu cực hơn một tí.
“Chấp niệm” kia bây giờ ngập chìm trong Sát Ý cùng Chiến Ý, bởi vì không có sự khống chế từ bản thể, Sát Chiến Thống Quân Sư được kích hoạt tới cực hạn, Sát Ý và Chiến Ý thậm chí có xu hướng ngưng tụ thành Vực.
Đang chú ý tới thân ảnh “chấp niệm” kia, chợt bên tai Trần An Vĩ vang lên âm thanh máy móc của Hệ Thống.
“Tinh! Phát động nhiệm vụ Cao cấp Mục Tiêu: Vượt Chấp Niệm!”
“Phần thưởng nhận được là một lần triệu hoán Huyết Mạch Thần Thú, 2 vạn Nguyệt Ảnh Tệ!”
“Mở ra thông tin nhiệm vụ!” Nghe thấy Hệ Thống phát động nhiệm vụ, Trần An Vĩ lập tức xem thông tin của nó.
“Thông tin nhiệm vụ: Chấp niệm cả hai kiếp của ký chủ gây tác động tiêu cực tới quá trình tu luyện của bản thân, ký chủ cần nhanh chóng tìm cách vượt qua nó.”
“Vượt qua chấp niệm sao?” Trần An Vĩ đọc thông tin nhiệm vụ xong thì lâm vào trầm tư.
Tại kiếp trước, hắn vì nóng vội mà đẩy người con gái hắn yêu thương cùng cả đội vào bờ vực tử vong. Tại kiếp này, hắn cũng một lần nữa vì nóng vội mà đẩy chúng nữ cùng người thân của hắn vào nguy hiểm.
Nhưng rất may, kiếp này hắn có Vô Thượng, lại được sự hỗ trợ từ Ảnh Nhi và Hệ Thống, hắn mới có thực lực ngăn lại điều tồi tệ nhất. Dù vậy, hắn vẫn chưa thể làm được cái gọi là “vượt chấp niệm” kia.
“Ở tại thế giới này, vạn vật đều có linh, chấp niệm cũng không ngoại lệ, muốn vượt qua nó không hề khó như công tử nghĩ!” Ảnh Nhi thấy hắn đăm chiêu liền lên tiếng nói.
“Làm bằng cách nào?” Trần An Vĩ lập tức hỏi, hắn muốn bản thân không bị mất khống chế từ chấp niệm nữa. Lý tưởng của hắn, đương nhiên hắn sẽ thực hiện, nhưng Trần An Vĩ sẽ không coi đó là chấp niệm.
“Công tử diệt nó đi là xong!” Ảnh Nhi nhẹ nhàng phun ra từng chữ, như thể việc diệt đi chấp niệm là một việc rất dễ dàng.
Câu nói của nàng khiến Trần An Vĩ không tự chủ mà giật giât khóe môi mấy cái, nàng nghĩ diệt chấp niệm dễ dàng vậy sao.
Hai người đang nói chuyện, chợt bên tai vang lên giọng nói u ám của thân ảnh kia, nó đang lấy tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ Trần An Vĩ, vừa đi vừa rên lên những âm thanh rợn người.
“Chết đi… chết đi…”
Không những thế, sau lưng nó bay theo bốn tôn hư ảnh Long Tộc mà Trần An Vĩ rất quen thuộc. Chúng nó chính là Tứ Long của Hóa Long Kĩ, nhưng lúc này đây, chúng nó chỉ thuần một màu đỏ pha đen của Sát Ý và Chiến Ý.
Grao!!!
Chúng gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng theo chủ nhân mình mà phóng tới vị trí của Trần An Vĩ.
Nhận thấy thế công mãnh liệt của “chấp niệm”, Trần An Vĩ cũng không chần chừ mà động lấy ý niệm. Do đã nắm được Sát Ý, Sát Chiến Thống Vạn Quân có thể được hắn kích hoạt bất cứ lúc nào.
Mà khi Sát Chiến Thống Vạn Quân được kích hoạt mái tóc đen dài vốn có lại một lần nữa biến thành màu đỏ, đôi mắt hằn rõ màu máu, Trần An Vĩ gầm lên một tiếng, lập tức thi triển Tứ Long nghênh chiến.
Từng hư ảnh Long Tộc cấp tốc hội tụ sau lưng, Trần An Vĩ đôi chân khẽ động, lao vào “chấp niệm” mà chiến đấu.
…
Ở bên ngoài lúc này, mấy nữ nhìn thấy tình trạng của hắn thì càng lo lắng hơn, bởi vì các nàng nhìn thấy hắn đang bị bao trùm bởi hai luồng khí tức hoàn toàn khác biệt.
Một luồng khí tức nồng đậm Sát Ý cùng Chiến Ý màu đen kịch, hệt như khí tức mà các nàng cảm nhận được từ hắn trong trận chiến vừa rồi, nhưng bây giờ nó thậm chí còn mãnh liệt hơn rất nhiều.
Một luồng khí tức khác chỉ thuần một màu hoàng kim, ẩn chứa trong đó là sự uy nghiêm chí cao vô thượng, khiến người ngoài vô thức sinh ra cảm giác kính phục. Bất quá lúc này đây nó đang có vẻ yếu thế hơn so với cỗ khí tức đen kịch kia.
“Chàng đang gặp phải chuyện gì?” Lục Thanh Vân cùng chúng nữ nhìn nhau bất an tự hỏi.
Lục Thanh Vân sau khi được Tuyết Ca dùng Niết Bàn Sinh Mộc Thủy trị liệu, nàng đã lập tức hồi phục.
Chính nàng cũng phải bất ngờ, bởi vì Huyết Lực của một Nguyên Tông cảnh không phải chuyện đùa, nhất là một Nguyên Tông cảnh thuộc tầng thứ như Đại Trưởng lão của một Tông cấp Thế lực.
Nếu là bình thường, nàng phải mất ít nhất vài tháng thời gian để trị liệu vết thương bên ngoài, còn nội thương muốn hoàn toàn bình phục thì phải mất ít nhất vài năm.
Nhưng khi được trị thương bởi Tuyết Ca, nàng lại có thể lập tức rời khỏi giường bệnh. Điều này khiến Lục Thanh Vân vô cùng bất ngờ, nhưng bây giờ tâm trí nàng lúc này không thể quan tâm tới điều đó.
Nàng chỉ một mực nhìn chằm chằm vào thân ảnh nam nhân đang chìm trong hai luồng khí tức kia, khuôn mặt tuyệt mĩ điển trai của hắn đang cau lại chứng tỏ hắn đang rất đau đớn.
Nhìn thấy tình cảnh đó, không chỉ Lục Thanh Vân mà mấy nữ còn lại cũng cảm thấy đau lòng, hận không thể thay hắn chịu những đau đớn kia.
Âu Dương Kỳ Hân nhìn thấy tình cảnh này thì bối rối, bởi vì lúc này đây, kể cả sư phụ thần bí của nàng cũng không biết Trần An Vĩ đang gặp vấn đề gì.
“Liệu hắn có thể vượt qua sao?” Nàng lẩm bẩm một câu, hắn đã nói sẽ giúp nàng tìm lại cha mẹ, nhưng hiện tại nếu hắn không thể vượt qua tình cảnh này, thì làm sao hắn có thể giúp nàng?
…
Trở lại với Trần An Vĩ lúc này…
Trận đấu diệt chấp niệm của hắn lúc này vẫn đang tiếp tục diễn ra, nhưng tình cảnh không mấy khả quan.
Bởi vì không có sự khống chế, Sát Chiến Thống Vạn Quân dần được kích hoạt tới cực hạn. Sát Ý và Chiến Ý trong người dần ngưng tụ thành Sát Vực và Chiến Vực.
“Chết!” Chấp Niệm gầm lên một tiếng, hai loai Vực cùng lúc quét tới Trần An Vĩ, khóa chặt thân thể hắn, trên tay lại ngưng tụ quyền kình đen kịch mà tiếp tục phóng tới.
Bị Sát Vực và Chiến Vực đồng loạt trấn xuống, Hồng Hỏa Vực chỉ mới ba thành sức mạnh, dù có được tạo ra từ Vô Thượng cũng không thể chống lại, Sát Ý cùng Chiến Ý cùng đồng loạt tan vỡ.
Trần An Vĩ bị khóa cứng trong Chiến Vực và Sát Vực của Chấp Niệm, không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn thấy quyền kình kia lao về phía mình.
Ngay lúc quyền kình của Chấp Niệm sắp chạm được vào Trần An Vĩ, thì lúc này… dị biến chợt nảy sinh…
---------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
[email protected]Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花