Vệ Sĩ Tóc Vàng

Chương 1

Chương 1
“Xán Xán, cô giáo Lưu nói hôm nay con khóc ở trường, có chuyện gì vậy? Không quen môi trường mới à?”
Mẹ nhẹ nhàng hỏi han, suýt nữa khiến tôi bật khóc lần nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện xảy ra buổi sáng, tôi chỉ mím môi lắc đầu.
Thấy tôi không chịu nói gì, mẹ an ủi vài câu rồi vào bếp nấu cơm.
Một lát sau, bố đến, để lại hai câu:
“Nếu thấy không quen thì có thể nói với cô giáo. Còn nếu bị bắt nạt thì nhất định phải nói với bố mẹ. Có bố mẹ ở đây, con không phải sợ.”
Có lẽ vì những lời đó mà tôi thấy vững dạ hơn.
Hôm sau, tôi lại gặp cậu nhóc tóc vàng quen thuộc ở con hẻm quen thuộc.
Lần này tôi có đủ dũng khí nhìn thẳng vào mặt nó.
Trông nó cũng chỉ lớn hơn tôi một chút, chắc tầm mười hai, mười ba tuổi, mép còn lơ thơ vài sợi lông măng.
Nó nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt, tay nghịch nghịch thứ gì đó, ném lên ném xuống.
Tôi lấy hết can đảm hét lên:
“Tôi không sợ cậu! Hôm nay… cùng lắm cho cậu hai tệ thôi!”
Thật ra tôi định nói là một tệ… nhưng nhát gan quá nên không dám.
Không ngờ tôi vừa dứt lời, nó liền đồng ý ngay tắp lự.
Tôi tưởng mình mạnh mẽ nên nó sợ rồi, ai dè nó lại nói tiếp:
“Hôm qua tao nói ba tệ, mày cho năm tệ, hôm nay tao chỉ lấy một tệ. Nhưng sau này phải nộp đủ ba tệ mỗi ngày, không thì tao nhét cái này vô cặp mày.”
Nó giơ tay ra trước mặt tôi — thì ra thứ nó đang tung lên tung xuống là… một con cóc ghẻ đầy mủ.
Tôi hét lên một tiếng rồi lại òa khóc.
Tôi thề, tôi ghét tóc vàng lắm!
Từ hôm đó, năm tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày của tôi tụt xuống còn hai.
Dù có hôm mẹ đưa tờ tiền lớn, tóc vàng nhận xong vẫn đếm lại đủ hai tệ bằng mấy đồng lẻ một tệ, năm hào, thậm chí một hào.
Vậy nên, tôi không thể đặt sữa trong giờ ra chơi được nữa.
Mỗi tuần, tôi chỉ mong đến hai ngày cuối tuần – khi không phải nhìn thấy cái đầu tóc vàng ấy.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn xuống từ ban công, tôi vẫn thấy cái đầu vàng vàng lấp ló đi lại trong khu.
Đáng ghét thật, cậu ta cũng ở cùng khu này!
Nửa tháng sau, việc tôi không đặt sữa hai tuần liên tiếp bị phát hiện.
Hôm đó, bố tôi nghiêm mặt hỏi tôi đã tiêu tiền vào đâu.
Tôi ấp úng mãi không trả lời được.
“Nếu con không thích uống sữa, vậy từ mai bố chỉ cho hai tệ để ăn sáng thôi.”
Tôi hoảng hồn — mỗi ngày hai tệ thì ăn sáng kiểu gì?
Cuối cùng, tôi rụt rè kể hết chuyện phải nộp ba tệ “phí bảo kê” mỗi sáng.
Mặt bố tôi lập tức sa sầm. Biết tóc vàng cũng sống trong khu này, ông kéo tôi xuống dưới nhà ngay.
Sau khi hỏi han một vòng, cuối cùng tìm được tóc vàng trong khu cây xanh đang lúi húi đào rau dại.
Vừa thấy bố tôi, cậu ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Thằng nhãi con chạy đâu cho thoát!”
Bố tôi lao lên, túm cổ áo kéo cậu ta lại, giơ tay định đánh:
“Còn nhỏ đã học thói cướp bóc! Hôm nay bố thay mặt cha mẹ mày dạy dỗ cho nên người!”
Dù bị đánh mấy cái, tóc vàng vẫn không rên một tiếng.
Bố đánh đến mệt, thì thằng bé ngồi phịch xuống đất, gân cổ lên nói:
“Đó là… là tiền bảo vệ!”
“Bảo vệ cái đầu mày! Mày bảo vệ được ai hả? Nhà mày đâu, tao phải nói chuyện với bố mẹ mày!”
Bố tôi tức đến phát cười, kéo tay cậu ta đứng dậy.
Không ngờ chỉ sơ ý một chút, cậu ta đạp một cái thoát khỏi tay bố tôi rồi bỏ chạy mất hút.
“Hừ! Chạy giỏi đấy! Khu này có bao lớn đâu, tao không tin không tìm ra mày! Đi thôi con gái, bố phải giúp con đòi lại công bằng!”
Lúc ấy tôi thấy bố mình oai cực kỳ, như siêu anh hùng trong phim.
Nhưng tôi vẫn hơi lo, kéo tay áo ông thì thầm:
“Thôi đi bố, bố đánh nó rồi, chắc nó không dám nữa đâu…”
“Tên ranh con này đánh là chưa đủ, nếu không tìm được người nhà nó, lần sau nó lại bắt nạt con thì sao? Không được thì đưa nó vào trường giáo dưỡng!”
Khu nhà cũng nhỏ, mọi người nhìn mặt là biết nhau dù không nhớ tên.
Tìm chỗ ở của tóc vàng không khó.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ là… cậu ta không sống trong bất kỳ tòa nào, mà là… trong nhà để xe đạp của khu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất