Chương 2
Thời đó, ô tô còn hiếm, xe đạp là phương tiện phổ biến và dễ tiếp cận nhất.
Khu nào cũng có nhà xe, thường có một gian nhỏ dành cho người trông xe nghỉ ngơi.
Nhưng mấy chỗ đó đều rất sơ sài, chỉ đủ che nắng che mưa.
Khó tưởng tượng được tóc vàng lại sống ở đó.
Bố tôi giận đùng đùng, một cú đá tung cánh cửa gỗ ọp ẹp.
“Thằng ranh, mau ra đây cho tao!”
Tôi theo sau, thấy ông bỗng khựng lại. Tôi nhìn qua cánh tay bố, thấy bên trong…
Căn phòng nhỏ dán đầy báo cũ, chỉ có một cái giường sắt và một cái bàn ghép từ gỗ vụn, thậm chí không có cả ghế.
Trên giường là một bà cụ gầy gò, khuôn mặt hốc hác, hốc mắt sâu lõm – trông rất đáng sợ.
Nếu tóc vàng không ngồi bên cạnh cầm bát đút cho bà ăn, tôi còn tưởng bà đã mất rồi.
“Hai người… ra ngoài! Cút ra ngoài!”
Lúc bị đánh, cậu ta chẳng hề phản kháng. Nhưng giờ thì mắt đỏ hoe, xông thẳng vào bố tôi.
Cậu dùng đầu húc vào bụng bố, dù là một đứa nhỏ thì sao có thể đấu lại người lớn?
Nhưng bố tôi như chết lặng, để mặc cậu ta đẩy ra khỏi cửa.
Ông mấp máy môi, không biết phải nói gì.
Ngọn lửa giận dữ ban nãy như bị dội gáo nước lạnh, chỉ còn lại làn khói lơ lửng.
“Trụ… con lại gây chuyện nữa rồi hả…”
Giọng bà cụ yếu ớt, nói một câu cũng khó khăn.
Tiếp đó vang lên tiếng loạt xoạt bên trong — hình như là bà đang lục đục mang giày bước xuống giường.
“Xin… xin đừng làm khó thằng bé, tôi xin lỗi…”
Bà dường như quá quen với cảnh này, không hề ngạc nhiên.
Tóc vàng đứng chặn trước cửa như một vị thần giữ cổng.
Ánh mắt cậu đầy sợ hãi, tức giận, xen lẫn cầu xin.
“Không… không phải đâu, bọn tôi tìm nhầm người rồi. Xin lỗi bà…”
Bố tôi vội rút trong túi ra hai trăm tệ, nhét vào tay tóc vàng.
“Tiền sửa cửa.”
Nói xong, ông dắt tôi rời đi thật nhanh.
Về đến nhà, bố bảo tôi vào phòng, còn bố mẹ thì đứng ngoài thì thầm với nhau.
Tôi không nghe rõ họ nói gì, nhưng mơ hồ cảm giác là liên quan đến Tóc Vàng.
Từ sau hôm rời khỏi nhà để xe, tôi không gặp lại cậu ta trong suốt một tuần.
Tôi lại được uống sữa vào giờ ra chơi, nhưng chẳng hiểu sao, mùi vị không còn ngon như trước. Rốt cuộc, tôi bỏ luôn thói quen uống sữa.
Một tuần sau, tôi lại nghe tin về Tóc Vàng, khi vô tình thức dậy nửa đêm, nghe thấy bố mẹ trò chuyện trong phòng.
“Thằng bé Triệu Bân cũng tội thật, mồ côi, sống với bà Lưu.”
“Còn anh, chưa rõ đầu đuôi đã động tay động chân, lỡ đánh trúng chỗ hiểm thì làm sao?”
“Anh chỉ là xót con thôi, cùng lắm là không truy cứu nữa.”
“Tôi thấy thằng bé ấy cũng không đến nỗi, chẳng qua không có ai dạy dỗ. Dù có lấy tiền của Xán Xán, nhưng cũng chưa từng làm gì quá đáng. Chỉ ba tệ một ngày thôi mà, từ nay mỗi ngày đưa thêm cho con ba tệ, coi như làm việc tốt.”
Sau đó giọng họ nhỏ dần, tôi không nghe rõ nữa.
Nhưng sáng hôm sau, tiền tiêu vặt của tôi bỗng từ năm tệ tăng lên tám tệ.
Cầm tám tệ trong túi, suốt ba ngày liền tôi vẫn không thấy bóng dáng Tóc Vàng đâu.
Tôi tích được hơn hai mươi lăm tệ — có lẽ cậu ta thật sự sợ rồi.
Hôm đó tan học, tôi trực nhật nên về muộn hơn bình thường nửa tiếng.
Đi ngang qua một quán net, hai học sinh lớn mặc áo đồng phục ngược bất ngờ chặn tôi lại.
“Nhóc con, cho bọn anh mượn ít tiền tiêu đi?”
Tôi ôm chặt túi, lắc đầu: “Em không có.”
Một trong hai tên vươn tay định lục túi tôi:
“Có hay không nhìn là biết.”
Túi tôi là chỗ cất hơn ba chục tệ tích góp mấy ngày nay, sao tôi nỡ để người khác lấy mất.
Tôi ôm chặt túi, ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó, một tiếng quát vang lên phía sau:
“Chán sống rồi hả, đụng ai không đụng, biến hết cho tao!”
Gió lùa qua sau gáy, rồi bốp một tiếng, thứ gì đó rơi ngay sát tôi trên vỉa hè.
Ngẩng đầu lên — là Tóc Vàng!
Cậu ta nhổ một bãi nước bọt, rồi lao về phía hai tên kia.
Dù cả ba trạc tuổi nhau, nhưng hai tên kia cao to hơn, Tóc Vàng rõ ràng không địch lại.
Cậu bị đấm, bị đá, lăn lộn mấy vòng, nhưng như không biết đau, cứ nhắm một tên mà đâm, mà đánh, đến cuối còn cắn thật mạnh một cái.
“Đụng phải thằng điên rồi!”
Sau cú đá cuối, Tóc Vàng lại ngã dúi dụi. Hai tên kia sợ thật, nhìn nhau rồi bỏ chạy.
Tóc Vàng đứng chống tay hông trên vỉa hè, hét lớn:
“Thấy đại ca Trụ thì né xa ra, không thì mỗi lần gặp là ăn đòn đấy!”
Cái đầu vàng vốn chướng mắt, nay trong ánh chiều tà bỗng dịu đi hẳn.
Cậu quay lại nhìn tôi, mắt sưng húp mà vẫn nhe răng cười:
“Thấy chưa, tiền bảo kê không phí đâu nhé?”
Tôi gật đầu, rút tay khỏi túi, mở ra một xấp tiền lẻ nhàu nhĩ:
“Nè, cho cậu.”
Cậu lắc đầu: “Hôm trước bố cậu đưa rồi. Sửa cửa hết trăm bạc, còn lại đủ xài cả tháng.”
“Vậy coi như ứng trước tháng sau.”
Tôi nhất quyết nhét tiền vào tay cậu. Kỳ lạ thay, tiền để trong túi khiến tôi bất an, nhưng đưa rồi thì lòng nhẹ bẫng.
Tôi vẫy tay chào rồi nhảy chân sáo chạy về nhà.
“Nhưng tháng sau là nghỉ hè rồi mà!”
Tôi không nghe rõ cậu nói gì, chỉ quay đầu vẫy thêm lần nữa.
Về sau tôi mới biết, trong những ngày không thấy cậu, cậu vẫn luôn đi theo tôi. Tôi đi học, cậu theo sau; tôi tan học, cậu cũng đi theo.
Hôm đó tôi về muộn, cậu ngồi chờ ở cổng nửa tiếng.
Cậu không xuất hiện là vì sợ bố tôi lại đến nhà xe.
Lớn lên, khi nhắc lại chuyện này, tôi hỏi:
“Lúc đó cậu định cứ âm thầm bảo vệ tớ mãi thế à?”
Cậu lắc đầu:
“Không. Trước cậu, tớ cũng thu ‘phí bảo kê’ của mấy đứa khác, nhưng lần nào cũng bị người nhà nó tìm tới, đập cho một trận rồi lấy đồ bù lại.
Bố cậu là người duy nhất không lấy gì, còn cho tiền, nên tớ định bảo vệ cậu hết tháng đó thôi.
Nhưng tại cậu ‘gia hạn’ hợp đồng nên mới có câu chuyện sau này.”