Chương 4
Hóa ra, sự chia ly thật sự luôn diễn ra trong im lặng.
Khi chúng tôi đang vui vẻ chơi đùa bên sông, thì bà Lưu đột ngột qua đời vì đau tim, trong căn nhà xe cũ kỹ.
Tại bệnh viện, Tóc Vàng đứng dựa vào tường ở hành lang, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, ngón tay không ngừng cào cào lớp sơn bong tróc.
Tôi không hiểu vì sao cậu không khóc. Hôm mẹ tôi sốt cao, tôi đã khóc nức nở không dứt.
Cậu ấy… không thân với bà sao?
“Người nhà của Lưu Quế Phân đâu rồi? Xin mời ký xác nhận.”
Bố tôi vỗ nhẹ lên vai Tóc Vàng, cậu giật mình:
“A… dạ… ừm…”
Cậu tiến lên nhận giấy tờ từ y tá, lật qua lật lại rồi gãi đầu:
“Em… không rành chữ. Cái này là… gì ạ?”
Tôi tò mò kiễng chân lên xem:
“Chữ này là… ‘tử’…”
Ngay lập tức, bố gõ nhẹ lên đầu tôi, trừng mắt cảnh cáo.
Khi đó, tôi chưa hiểu được, hai chữ kia có ý nghĩa nặng nề đến thế nào đối với Tóc Vàng.
Bố ôm vai cậu, dịu giọng:
“Ký tên cháu vào đây, bà cháu… mới có thể yên tâm ra đi.”
Cậu dường như hiểu ra điều gì đó, tay cầm bút run lên bần bật, viết xuống hai chữ nguệch ngoạc: Thiết Trụ.
“Tiểu Bân, chỗ này cần ghi tên thật.”
Cậu bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt dữ dằn nhìn bố tôi:
“Cháu không tên là Triệu Bân, cháu tên là Thiết Trụ!”
Ánh mắt đó… rất sắc, rất giận. Tôi bực mình thay cho bố — rõ ràng bố nói đúng mà, sao lại nổi cáu?
Mãi về sau tôi mới biết: bà Lưu không phải bà ruột của cậu ấy.
Cậu là một đứa bé bị bỏ rơi, được bà nhặt được vào một đêm mùa đông lạnh cắt da cắt thịt.
Hai chữ “Triệu Bân” được khâu vào tấm vải quấn quanh người cậu.
Do khi nhỏ bị suy dinh dưỡng nặng, thể trạng yếu, bà Lưu đặt cho cậu cái tên “Thiết Trụ” — cột sắt — mong cậu cứng cáp mà sống.
Người ta bảo tên xấu dễ nuôi.
Về sau, có lần tôi hỏi cậu:
“Vì sao cậu lại ghét cái tên đó đến thế?”
Cậu nhìn tuyết bay trắng xóa, siết chặt nắm tay, khẽ nói:
“Hôm đó chắc cũng lạnh như hôm nay… Họ vứt một đứa bé chỉ vài tháng tuổi bên vệ đường… Họ chưa từng nghĩ sẽ để nó sống. Triệu Bân đã chết ngày hôm đó rồi. Người mà bà nhặt về… là Thiết Trụ. Tớ tên là Lưu Thiết Trụ.”