Chương 3
Đêm nay trời đổ mưa lớn.
Kỳ Thái Dạ không vào phòng công chúa.
Hắn đập vỡ tách trà trên bàn, quay sang Phùng Ngọc mà quát lớn:
“Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy nàng được!”
“Nếu đêm nay không tìm được Tống Dao Dao, ngươi mang đầu tới gặp ta!”
Ta đứng phía sau hắn, đùa nghịch con mèo nhỏ mà ta từng nuôi.
Nó dựng lông, gào lên không ngớt với ta.
Khi Kỳ Thái Dạ quay người lại, hắn bế con mèo lên, nhẹ nhàng vuốt lưng nó để trấn an.
Giữa đêm khuya, không rõ nhà ai có con trâu già rống lên ba tiếng.
Cổng lớn phủ tướng quân vang lên tiếng gõ cửa.
Chẳng bao lâu, một tiểu sai ướt sũng mưa bước vào, đặt một chiếc hộp gấm lên bàn trước mặt Kỳ Thái Dạ.
“Khi nãy có một ông lão cưỡi trâu bảo tiểu nhân đưa vật này đến cho tướng quân.”
Kỳ Thái Dạ liếc mắt nhìn, lạnh lùng mở nắp hộp.
Một tiếng “két” khẽ vang lên, thứ bên trong lăn ra ngoài.
Là một bàn tay.
Là tay của ta.
Hắn run rẩy nhặt lấy bàn tay ấy.
Nước mắt, trong khoảnh khắc liền rơi xuống.
Hắn vì sao có thể chỉ nhìn một cái, đã nhận ra đây là tay của ta?
Bởi vì trên tay ta có một vết sẹo rất dài.
Khi Kỳ Thái Dạ vừa nhậm chức tướng quân, có lần đêm khuya bị tập kích, ta không kịp nghĩ nhiều, dùng tay không chặn lấy lưỡi dao thay hắn.
Tay nữ nhân vốn là nơi mềm mại nhất.
Vết sẹo kia, từ đó vẫn luôn hiện hữu, rất xấu xí.
Thế nên mỗi lần tình ý sâu đậm, hắn lại luôn cúi xuống hôn lấy vết sẹo ấy.
Hắn vội vã lao ra ngoài.
Nhưng khắp phố xá, mưa lớn trắng trời, nào có ông lão nào cưỡi trâu xuất hiện?
Kỳ Thái Dạ như phát điên, suốt đêm không chợp mắt.
Phó tướng bên cạnh hắn – Thẩm Uy – khẽ nói:
“Những lúc thế này, tuyệt đối không thể rối loạn trận tuyến. Bọn chúng đã đưa tay của nàng tới, hẳn là còn có toan tính. Vậy nên cô nương ấy chắc chắn vẫn còn sống. Chỉ là xem bọn chúng muốn gì, tướng quân không ngại đợi thêm một chút.”
Thật ra lời Thẩm Uy cũng không sai.
Nhưng ta thì không thể chờ nữa, bởi ta đã chết rồi.
Nhưng là ai, lại còn toan tính với ta?
Kỳ Thái Dạ lẩm bẩm:
“Hắn muốn gì? Bao nhiêu bạc cũng được, bao nhiêu ta cũng có thể cho, chỉ xin hắn đừng tổn thương Dao Dao. Không ai được phép làm nàng tổn thương… Mau đi tìm người!”
Hắn như kẻ điên, thúc ngựa phóng đi chẳng biết là đang hướng về đâu.
Tới lúc dừng lại, hắn đã đứng trước một viện lạc xa lạ.
Rất xa, nơi này thực sự cách phủ tướng quân rất xa.
Hắn đạp cửa xông vào.
Hô lớn: “Tống Dao Dao! Nàng đi đâu rồi Tống Dao Dao!
“Đừng dọa ta! Tống Dao Dao, nàng tưởng chỉ cần làm ra một bàn tay giả là ta sẽ sợ sao?
“Tống Dao Dao! Mau lên tiếng!”
Đáp lại hắn, chỉ là sự tĩnh lặng kéo dài như cái chết.
Hắn quỳ sụp xuống đất, như thể cả linh hồn cũng tan vỡ.
Từng giọt từng giọt nước mắt, không ngừng rơi.
“Tống Dao Dao, ta biết nàng tức giận. Nhưng giận thì giận, nàng đừng dọa ta như vậy. Nàng chỉ là ra ngoài chơi thôi, phải không?”
Ta đứng trước mặt hắn, lại đưa tay chạm khẽ lên mặt hắn.
Người mà ta ngốc nghếch đem lòng yêu.
Chàng không tìm được ta nữa rồi, nhưng xin chàng, đừng khóc.
Hàng mày của hắn khẽ động, thì thầm một câu:
“Tống Dao Dao, ta đến đón nàng về nhà rồi.”
Ta chợt sững người.
Về nhà? Về nhà ư?
Nhưng Kỳ Thái Dạ, chàng đến muộn rồi.
Tống Dao Dao, không thể chờ được nữa.
Ta dường như nhớ lại…
Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời mình, ta vẫn luôn chờ, chờ chàng đến đón ta về nhà.