Chương 4
Không rõ từ bao giờ, ta và Kỳ Thái Dạ bắt đầu cãi vã triền miên.
Hắn làm vỡ chiếc bình hoa ta yêu thích nhất. Ta liền nổi giận, đốt luôn thư phòng của hắn.
Nhưng rồi có một ngày, bên người hắn xuất hiện một túi hương thêu uyên ương.
Ta vụng về, không giỏi thêu loại uyên ương đẹp mắt như vậy.
Thế là ta vứt hết những túi hương kia vào lò than, để lửa nuốt trọn.
Ta không thêu cho hắn, kẻ khác cũng không được thêu cho hắn.
Như vậy, hắn mới chỉ có thể là của một mình ta.
Rồi hắn lại nổi giận với ta một lần nữa…
Hắn chết lặng, nắm chặt tay ta, mặc cho ta đau đến rơi lệ cũng chẳng buông.
Ta uống rượu.
Nhìn bộ dạng điên cuồng ấy của hắn, ta vung tay tát hắn một cái.
“Có nhân tình bên ngoài trông cũng xinh đẹp lắm nhỉ, Kỳ Thái Dạ?”
Giữa hai hàng lông mày hắn thoáng hiện vẻ chán ghét.
Hắn đột ngột đẩy ta ngã xuống giường, ánh mắt đen thẳm như muốn lột da róc thịt ta.
“Tống Dao Dao, nàng đừng quá đáng!”
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
“Chính thê không giữ được lễ nghi đức hạnh, đày đến Tiêu Tương viện để hối lỗi!”
Hối lỗi một thời gian… nhưng một thời gian là bao lâu?
Một tháng, hai tháng? Hay một năm, hai năm? Mười năm, hai mươi năm?
Ta đẩy hắn ra, cười lạnh:
“Kỳ Thái Dạ, ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì?”
Bên ngoài gió tuyết không ngớt, trong phòng lửa than nổ lách tách.
Chúng ta… sao lại đi đến bước đường này?
Cũng vào thời điểm này năm ngoái, Kỳ Thái Dạ còn nói thích nhìn ta kẻ mày.
Thích nhìn ta cài trâm.
Thích con chuột nhỏ ta thêu cho hắn.
Còn năm nay, hắn lại bảo ta thật đáng ghê tởm, vừa vô vị lại vừa đáng thương.
Thế mà hắn lại kéo tay ta, ánh mắt hung hãn:
“Tống Dao Dao, nàng tốt nhất là ngoan ngoãn ở yên một chỗ!”
Hắn nắm tay ta chặt đến thế, mà lời hắn nói lại đầy mâu thuẫn…
Rốt cuộc ta bị hắn giam vào một viện nhỏ – Tiêu Tương viện.
Tiêu Tương viện cách phủ tướng quân thật xa…
Hắn cố tình che giấu, như sợ ai đó tìm thấy ta.
Hắn không cho ta ra ngoài, phái người canh giữ ta – tất cả đều là tai mắt của hắn.
Ngày nối ngày trôi qua, đã hai năm rồi… không ai đến tìm ta, cũng chẳng còn ai nhớ đến ta.
Chỉ có Kỳ Thái Dạ vẫn mỗi tháng đến một lần.
Đồ hắn đưa đến chất đầy cả phòng...
Nhưng tính khí ta ngày càng bất thường.
Áo hắn tặng, ta cắt nát. Ngọc hắn tặng, ta đập vỡ.
Vàng bạc châu báu – Tống Dao Dao ta chẳng thèm!
Bọn hạ nhân ở đây đều sợ ta, sau lưng thì thầm gọi ta là kẻ điên.
Có lẽ, ta thật sự điên rồi.
Có lúc ta cũng nghĩ…
Nếu có một ngày hắn đến, ta sẽ… giết hắn.
Nhưng mười năm tình nghĩa, lòng ta lại không nỡ…
Hắn tùy tiện giày vò đôi môi ta, ta không chịu yếu thế, cắn mạnh một cái đến bật máu.
Hắn thở dốc, gọi ta từng tiếng “Dao Dao”.
Ta ôm chặt lấy hắn, tiếp tục nụ hôn ấy.
Ánh đèn lay lắt, ta vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, hỏi:
"Chàng có từng nghĩ… một ngày nào đó sẽ chết trong tay ta không?”
Hắn khẽ hôn đi giọt nước nơi khóe mắt ta, cúi đầu nói:
“Nguyện cam chịu như mật ngọt…”
Một câu “Nguyện cam chịu như mật ngọt”…
Kẻ không biết, còn tưởng hắn thật sâu tình.
Ta là vợ cả của hắn, vậy mà giờ đây sống chẳng bằng một tiểu thiếp.
Ta hận hắn đến tận xương tủy.
Cho đến một đêm nọ, ta leo tường bỏ trốn.
Khắp đường phố giăng đèn kết hoa.
Người người chen chúc.
Ta dừng lại trước một quán kể chuyện, tiếng người kể vừa cất lên, bên dưới vỗ tay rần rần.
Người ta kể về chuyện giữa Tướng quân Kỳ Thái Dạ và Trường Ninh công chúa...
Kỳ Thái Dạ đã đính hôn với Trường Ninh công chúa.
Ta bước đi lảo đảo giữa kinh thành, khắp nơi đều chúc phúc cho chuyện hôn sự ấy.
Không ai biết đến ta.