Về Tần

Chương 5

Chương 5
Khi ta bị bắt về, Kỳ Thái Dạ hoàn toàn khác hẳn trước kia.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta, giam chặt ta vào lòng.
“Dao Dao, có lạnh không?”
Ta lắc đầu, xoay người lấy bình rượu lê hoa trắng từng chôn dưới gốc cây.
Một vò cho hắn, một vò cho ta.
Đêm đó trăng tròn, sáng vằng vặc.
Hắn uống say, còn ta thì tỉnh táo.
Ta đùa nghịch bím tóc nhỏ sau gáy hắn, gọi khẽ:
“Nhị ca…”
Ngày ta còn bé, rất thích gọi hắn như vậy.
Hắn bất ngờ ôm lấy ta.
Hơi men còn vương trên người hắn.
Ta khẽ cười, giọt lệ rơi xuống tay hắn.
Nhị ca từng là người thương ta nhất, là người không nỡ để ta chịu khổ.
Nhưng tướng quân Kỳ Thái Dạ lại không giống nhị ca của ta.
Hắn không để tâm đến ta.
Bởi vậy mà bây giờ, Tống Dao Dao sống rất khổ sở.
Trong Tiêu Tương viện này, ai nấy đều nói ta là một nữ nhân điên dại.
"Nhị ca, huynh hôn ta một cái đi."
Hắn cúi đầu làm theo, ta lại giở trò trêu chọc hắn.
"Nhị ca, ôm ta một chút..."
Một cơn gió lạnh thổi vào, khiến ta như bừng tỉnh khỏi mộng.
Kỳ Thái Dạ nói hắn yêu ta, nhưng lại giam ta trong Tiêu Tương viện suốt hai năm trời.
Kỳ Thái Dạ nói hắn yêu ta, nhưng lại đàm đạo đàn cầm cùng công chúa.
Kỳ Thái Dạ nói hắn yêu ta, nhưng lại cam tâm để ta sống mai danh ẩn tích nhiều năm đến thế.
Mắt ta đỏ hoe, cúi đầu lắng nghe nhịp tim hắn.
Thình... thịch... thình... thịch...
Ta rút chiếc trâm vàng trên tóc, mạnh tay đâm thẳng vào ngực hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn ta...
Người ta đều nói ta đã điên rồi.
Quả thật là đã điên rồi.
Ta không còn muốn sống nữa, cũng không muốn để Kỳ Thái Dạ sống tiếp.
Ta đã khổ sở đến mức này, cớ gì hắn lại có thể nhởn nhơ tiêu dao, an nhàn sung sướng?
Ta đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, khẽ gọi:
"Nhị ca... là huynh nói nguyện ý dâng mạng cho ta... Giờ huynh có hối hận không?"
Đáp lại ta là giọt lệ lăn dài nơi khoé mắt hắn...
"Tống Dao Dao... người điên rồi!"
Ta ngồi bất động dưới gốc lê suốt một đêm.
Đến cuối cùng, ta cũng không phân biệt được mình là vui hay buồn.
Ngự y hoảng hốt đưa hắn rời đi.
Cả sân viện đầy thị vệ đồng loạt rút đao chĩa vào ta.
Tựa như ta là mãnh thú hung tàn nào đó.
Rồi một ngày, đao của Kỳ Thái Dạ cũng sẽ chĩa vào ta thôi?
Vết thương năm ấy – khi ta vì hắn mà tay không cản đao – lại bắt đầu âm ỉ đau.
Nếu có thể quay lại, ta thà để hắn chết từ khi đó.
Lần này, Kỳ Thái Dạ ba tháng liền không tới thăm ta.
Ta ngỡ hắn đã chết.
Nhưng mọi chuyện luôn chẳng theo lòng người.
Hắn vẫn còn sống, khiến người ta chỉ muốn chán ghét thêm.
Nghe nói lần này vết thương cách tim chỉ một tấc, suýt nữa đã lấy mạng hắn.
Ta chống cằm, nhìn ba mươi ba tầng mây trôi ngang trời, vì hắn mà rơi lệ.
Ta vừa yêu hắn, lại vừa hận hắn.
Nhưng ta càng hận bản thân mình hơn.
Vì sao không đi xa thêm một chút?
Vì sao không để Kỳ Thái Dạ vĩnh viễn không thể tìm thấy ta?
Ta chẳng ngờ rằng, từ đó về sau chưa đến ba tháng...
Kỳ Thái Dạ thật sự không thể tìm thấy ta nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất