Chương 100: Tự lo sống chết
Sau khi chính phủ nước J biết tin tổ điều tra mất liên lạc cũng khá khiếp sợ, bởi vì trước đây nhân viên cứu hộ lên đảo đều trở về bình an, cho nên bọn họ cũng không đoán trước được tổ điều tra lên đảo lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Vào thời điểm đó, đúng lúc tiến sĩ Lâm được mời tham gia một hội thảo khoa học và công nghệ khu vực Châu Á - Thái Bình Dương ở nước J. Lần này người mời tiến sĩ Lâm đi là bạn cũ nhiều năm của anh ta, Trương Vân. Mà chồng của Trương Vân, Boone, lại là chuyên gia y tế của tổ điều tra.
Bởi vì trước đó chồng của Trương Vân nhận nhiệm vụ khẩn cấp, cho nên anh ta cũng không trao đổi quá nhiều với vợ, chỉ nói là phải đi đến đảo Kapok làm khảo sát khoa học. Lúc ấy Trương Vân cũng không nhận thấy tính nghiêm trọng của vụ việc, còn nói nửa đùa nửa thật: “Không phải anh lén đi nghỉ phép chứ?”
Sau khi tiến sĩ Lâm nghe kể chuyện này, anh ta lập tức đi cùng Trương Vân tới một hòn đảo nhỏ gần đảo Kapok nhất, muốn thử lên đảo tìm người, nhưng lại bị quân đội nước J từ chối. Mặc dù hai người liên tục xác định thân phận, nhưng cuối cùng quân đội đều từ chối vì lý do đảo Kapok đã bị phong tỏa, không cho hai người lên đảo.
Chuyện liên quan đến sự sống chết của chồng bạn cũ, tiến sĩ Lâm chỉ có thể tiếp tục chờ tin tức cùng với Trương Vân. Mãi cho đến ba ngày sau, cuối cùng một quan chỉ huy quân đội nước J đồng ý gặp hai người bọn họ, nhưng lại mang đến cho Trương Vân một tin tức không lạc quan lắm.
Hóa ra sau khi tổ điều tra mất liên lạc, quân đội nước J lại cử một đội cứu hộ gồm ba mươi người lên đảo, nhưng tình hình của đội cứu hộ này gần như giống y đúc tổ điều tra, đều tìm kiếm ở trên đảo đến ngày thứ ba là vô cớ mất liên lạc.
Trương Vân vừa nghe vậy thì rối tinh rối mù. Cô biết ở Trung Quốc, tiến sĩ Lâm có một nhóm chuyên nghiên cứu những sự kiện siêu nhiên. Vì thế cô nhờ vả tiến sĩ Lâm, có thể để người của anh ta lên đảo tìm người hay không?
Ban đầu tiến sĩ Lâm cũng khá khó xử. Không phải anh ta không muốn giúp bạn cũ, nhưng dẫu sao đây cũng không phải là đang ở trong nước. Sức ảnh hưởng của tiến sĩ Lâm không lớn như vậy. Anh ta thật sự không có tự tin có thể đưa tất cả thành viên của số 54 tới đảo Kapok.
May mà cuối cùng Trương Vân tìm được chú của chồng, dựa vào vài mối quan hệ với trong quân đội để thuyết phục sĩ quan chỉ huy kia, cuối cùng đồng ý cho người của tiến sĩ Lâm lên đảo tìm người. Nhưng đồng thời tiến sĩ Lâm cũng cần phải ký tên vào một thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm, rằng nếu thành viên của số 54 gặp phải bất cứ chuyện gì trên đảo Kapok đều phải tự lo sống chết.
Do không có ủy quyền chính thức, toàn bộ nhân viên của số 54 chỉ có thể nhập cảnh với tư cách là khách du lịch… Theo lý mà nói, đây là một chuyện tốn công mà chẳng có tiếng gì đối với số 54 và tiến sĩ Lâm, nhưng vì có mối quan hệ cá nhân giữa tiến sĩ Lâm và Trương Vân nên số 54 cần phải giúp vụ này.
Có rất nhiều chuyện đều là như thế, bất kể bạn thuộc tầng lớp xã hội nào thì đều không thể tránh khỏi các mối quan hệ của con người. Mặc dù bề ngoài, anh chồng Boone của Trương Vân là một chuyên gia y tế của nước J, nhưng hoàn cảnh gia đình của anh ta khá phức tạp… Chú ruột của anh ta có liên hệ rất chặt chẽ với một sĩ quan cấp cao của nước J.
Hôm nay số 54 giúp cho ông ta một ơn huệ, sau này khi số 54 gặp phải vấn đề ở nước J, cũng có thể tìm đám Trương Vân để đòi trả lại ơn huệ đó. Hơn nữa trong mắt Đoàn Phong, người xảo quyệt như lão Lâm chắc chắn sẽ không chịu thiệt trong những chuyện như thế này.
Lần này bởi vì phải xuất cảnh, cho nên cũng không vội vàng giống như lần trước, Đoàn Phong cho mọi người thời gian một ngày để giải quyết vấn đề cá nhân, sáng mai xuất phát. Họ đến Hồng Kông trước rồi mới chuyển máy bay đi nước J.
Tan họp, Viên Mục Dã bèn gọi điện thoại cho Diệp Dĩ Nguy, nhưng không biết tại sao anh ta mãi vẫn không nghe máy. Viên Mục Dã đoán có lẽ anh ta đang đi hiện trường, cho nên không gọi tiếp… Bởi vì cậu biết Diệp Dĩ Nguy nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của mình ắt hẳn sẽ chủ động gọi lại.
Ai ngờ lần này Viên Mục Dã lại đoán sai. Mãi đến đêm cậu cũng không nhận được điện thoại của Diệp Dĩ Nguy. Do dự trong chốc lát, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn chủ động bấm gọi đến số di động của Diệp Dĩ Nguy, kết quả lần này lại còn tắt máy?!
Một linh cảm không lành dâng lên từ đáy lòng Viên Mục Dã. Đây không phải phong cách làm việc của Diệp Dĩ Nguy. Hơn nữa, là một bác sĩ pháp y, sao anh ta có thể tùy tiện tắt máy chứ?!
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã vội vàng gọi điện thoại cho Từ Lệ.
Ban đầu, khi Từ Lệ nhận được điện thoại của Viên Mục Dã còn rất kinh ngạc, bởi vì anh ta chưa từng nghĩ tới cậu Viên lão quái này có thể chủ động gọi điện thoại cho mình. Đầu tiên, Viên Mục Dã khách sáo thăm hỏi vài câu trong điện thoại rồi mới nói thẳng vào chủ đề: “Anh Từ, à… Hôm nay pháp y Diệp có đi hiện trường không?”
Từ Lệ sửng sốt: “Pháp y Diệp ư? Chắc là… không có đâu. Tôi không nghe nói có vụ án nào để cậu ta đi hiện trường cả. Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”
Viên Mục Dã do dự một chút, sau đó trầm giọng nói: “Không có gì, tôi có chút việc muốn tìm pháp y Diệp, nhưng mà điện thoại của anh ấy mãi không gọi được.”
Nghe vậy, Từ Lệ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Mấy ngày nay đội 6 và đội 4 đều không có vụ nào cần pháp y đi hiện trường. Nếu không cậu gọi số máy bàn bên phòng pháp y hỏi thử xem? Cậu còn giữ số điện thoại không?”
Viên Mục Dã nghe vậy mới nghĩ ra sao mình lại quên mất cái đó nhỉ! Vì thế vội vàng nói: “Có có có… Tôi quên mất, giờ gọi liền đây.”
Thật ra trong lòng Viên Mục Dã có phần phản cảm với số máy bàn của phòng pháp y, bởi vì trong phòng pháp y, trừ pháp y Bạch và Diệp Dĩ Nguy ra, tất cả những người còn lại đều là thực tập sinh, tính lưu động của nhân viên rất cao. Cậu cũng không dám chắc người nghe điện thoại có còn nhận ra nhân viên đã từ chức là mình hay không.
Còn may, sau khi điện thoại được kết nối, giọng pháp y Bạch vang lên: “Xin chào, phòng pháp y cục cảnh sát thành phố xin nghe.”
“Xin chào, pháp y Bạch. Tôi là… Viên Mục Dã.” Viên Mục Dã nói.
Đối phương im lặng vài giây mới lên tiếng: “Tiểu Viên? Cậu có chuyện gì không?”
“Có pháp y Diệp ở đó không? Tôi tìm anh ấy có chút việc, nhưng gọi điện thoại di động cho anh ấy mãi không được…” Viên Mục Dã ăn ngay nói thật.
“Ồ, hôm nay cậu ta xin nghỉ, nói là người hơi khó chịu…” Pháp y Bạch nói.
Viên Mục Dã biết tính cách của tay pháp y Bạch này. Nếu anh ta đã nói Diệp Dĩ Nguy xin nghỉ, tất nhiên mình cũng không tiện nói thêm gì nữa. Vì vậy cậu hơi thất vọng nói: “À… Như vậy à, vậy… được rồi.”
Trên thực tế Viên Mục Dã đã chuẩn bị nói “tạm biệt” rồi cúp điện thoại, ai ngờ lúc này lại nghe pháp y Bạch nói qua điện thoại: “Nếu cậu có chuyện thì đến nhà tìm cậu ta đi, thuận tiện xem thử tình trạng của cậu ta giúp tôi. Buổi sáng cậu ta nói người khó chịu muốn xin nghỉ, giờ lại tắt máy. Tôi thật sự hơi lo lắng, đúng lúc có cậu qua thăm cậu ta giúp.”
Viên Mục Dã cầm địa chỉ pháp y Bạch cho, nhanh chóng tìm tới khu chung cư nhà Diệp Dĩ Nguy, có điều nơi này dường như không giống như trong tưởng tượng của Viên Mục Dã lắm…
Bởi vì ở trong mắt Viên Mục Dã, người như Diệp Dĩ Nguy vô cùng chú trọng chất lượng cuộc sống, có phần hoàn hảo không dính khói lửa nhân gian. Cho nên anh ta không giống như người có thể ở trong khu dân cư đông đúc như vậy.