Chương 99: Hoang đảo
Diệp Dĩ Nguy đã hoàn thành xong công việc, sau đó sắp xếp lại dụng cụ trong hộp bên cạnh: “Bởi vì người chết thì không nói dối... Nhiều năm trước, khi tôi còn là sinh viên thực tập, đã từng chữa bệnh cho một bệnh nhân. Lúc đó người bệnh kia vì một nguyên nhân nào đó mà giấu tôi bệnh tình thực sự, cuối cùng dẫn đến người đó tử vong, Cũng bởi vì vậy mà tôi phải chịu xử lý, không còn tư cách làm bác sĩ.”
Viên Mục Dã bất bình: “Nhưng đó đâu phải lỗi của anh?”
Diệp Dĩ Nguy hừ một tiếng: “Chuyện đó quan trọng sao? Cho dù thế nào việc có người chết đi thì phải có người chịu trách nhiệm trên báo cáo... bắt đầu từ khi đó, tôi đã biết người sống không đáng tin bằng người chết.”
Viên Mục Dã không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại có quá khứ như vậy, nhất thời không biết nên an ủi thế nào, mãi sau mới nói: “Thật ra anh có thể trở thành pháp y cũng không tệ, trong mắt tôi pháp y là một công việc rất thần thánh, bởi vì cứu mạng và cứu rỗi linh hồn quan trọng ngang nhau.”
“Cứu rỗi linh hồn? Cậu thực sự nghĩ như vậy sao?” Diệp Dĩ Nguy đột nhiên nghiêm mặt nhìn Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã biết trong lòng mỗi người đều có một nơi không thể tùy tiện chạm vào, đại đa số mọi người đều sẽ che giấu thật kĩ, hiện giờ Diệp Dĩ Nguy để lộ nơi này ra trước mặt mình, đúng là khiến cậu không biết nên làm thế nào.
Im lặng một hồi lâu, Viên Mục Dã mới nói: “Đương nhiên, trong mắt tôi việc tìm ra nguyên nhân cái chết, tìm ra chân tướng vụ án chính là sự cứu rỗi linh hồn đối với người chết. Mỗi một sinh mệnh đều đáng được tôn trọng, cho dù bọn họ đã chết, nhưng bọn họ đều đã từng sống, đây là sự thật không thể xóa bỏ đối với gia đình và bạn bè của họ. Một người không những muốn biết mình sống như thế nào, càng muốn biết mình chết đi thế nào, cuộc sống như vậy mới được xem là một cuộc sống hoàn chỉnh.”
Sau khi nghe Viên Mục Dã nói những lời này, Diệp Dĩ Nguy im lặng một lúc mới ngẩng đầu, vừa cười vừa bảo: “Cậu hiểu biết về cuộc sống này hơn tôi nhiều...”
Viên Mục Dã nghe vậy lập tức khiêm tốn nói: “Làm sao có thể? Tôi chỉ là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê thôi. Thật ra chuyện gì cũng vậy, muốn nhìn rõ bản chất của nó thì phải thoát ly bản thân mình ra khỏi đó trước, dùng thân phận người đứng xem để đánh giá, sẽ phát hiện ra những thứ trước giờ không nhìn rõ.”
Khi Diệp Dĩ Nguy đi về còn để lại cho Viên Mục Dã một hộp kem chống sẹo, dặn cậu khi vết thương khép miệng thì bôi lên cổ tay mỗi ngày, một ngày ba lần, sẽ làm vết sẹo dữ tợn đó mờ dần đi.
Sau khi Diệp Dĩ Nguy đi, Viên Mục Dã một mình nằm trên ghế sofa nhớ lại những lời cậu nói đêm nay. Thật ra trong cuộc đời dù sớm hay muộn, ai cũng phải trải qua một vài chuyện có thể làm thay đổi cuộc sống, mặc dù quá trình sẽ vô cùng đau khổ, nhưng sự thay đổi chưa hẳn đã là xấu...
Trong thời gian này Viên Mục Dã cố gắng không một mình đi lên tầng bốn của căn nhà số 54 vào buổi tối. Cậu không phải là người quá tò mò, mặc kệ Đoàn Phong và người thần bí kia có quan hệ gì... chuyện đó cũng không liên quan đến cậu, dù sao dùng dị năng của mình đi nhìn trộm đời tư của người khác cũng hơi thiếu đạo đức.
Sáng hôm nay, sau một thời gian nhàn rỗi, rốt cuộc số 54 cũng đón nhận vụ án cuối cùng trước khi sang năm mới. Sau khi ăn sáng xong Đoàn Phong gọi mọi người tập chung ở phòng họp, nói cho bọn họ tình hình cụ thể của vụ án lần này.
Tư liệu đêm hôm qua tiến sĩ Lâm gửi về, một khu du lịch nổi tiếng của nước J ở Đông Nam Á xảy ra một chuyện tương đối khó giải quyết...
Đó là một hòn đảo nhỏ tên Kapok, vì trên hòn đảo trồng rất nhiều cây bông gòn cho nên mới có tên gọi này. Nước J là một quốc gia có rất nhiều đảo, đảo Kapok là một trong những hòn đảo của quốc gia đó. Nhiều năm trước đây đó là một hòn đảo tư nhân, mấy chục năm gần đây mới bị khai thác thành khu du lịch.
Trước đây có một đồng nghiệp của Viên Mục Dã từng đi hưởng tuần trăng mật ở hòn đảo này, nghe nói cảnh sắc vô cùng mê người, thực vật mọc trên đảo chiếm hơn năm mươi phần trăm diện tích đảo, là một khu du lịch nước ngoài mà người dân trong nước đang rất thích đến.
Tiếc là Viên Mục Dã không hề hứng thú với những thứ này, cho nên khi người đồng nghiệp kia say sưa kể chuyện thì cậu cũng chẳng để vào đầu.
Cho đến tháng trước, cơn bão “Nabi” quét qua đảo Kapok trên đường đi, vì cân nhắc đến vấn đề an toàn cho du khách, nên chính phủ nước J đã quyết định tạm thời ngừng cho phà ra đảo, kế hoạch là định sau khi bão đi qua mới tiếp tục mở phà.
Không ngờ khi bão Nabi đi qua hải vực phụ cận đảo Kapok đã hình thành áp suất nhiệt đới, chỉ trong vòng mười sáu giờ đã tăng lên cấp mười lăm trở thành một siêu bão.
Mặc dù khi đó toàn bộ du khách trên đảo đã được đưa về đất liền, nhưng trên đảo Kapok ngoại trừ khách du lịch còn hơn sáu trăm người dân địa phương. Sau khi bão đổ bộ, chính phủ nơi đó lập tức liên hệ với cơ quan chức năng ở đó để hỏi thăm tình hình tai họa trên đảo.
Nhưng không biết có phải vì bão đã làm hỏng thiết bị thông tin trên đảo hay không, mà nhân viên phụ trách cứu hộ không thể nào liên hệ được với người trên đảo, không còn cách nào họ đành phái người lên đảo kiểm tra.
Kết quả khiến tất cả mọi người không thể ngờ được, sức ảnh hưởng của bão mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người... Trên đảo ngoài cây cối ngả nghiêng, nhà cửa đổ nát thì không có một người dân nào.
Dựa theo thống kê của các ban ngành liên quan trước đó, trên đảo Kapok ngoại trừ hơn sáu trăm người dân ngụ cư, còn có một số chủ quán kinh doanh. Cho nên trước khi bão đổ bộ, trên đảo phải có đến hơn một nghìn ba trăm người mới đúng. Nhưng theo nhân viên lên đảo thì họ đã tìm trong tất cả các ngôi nhà trên đảo, nhưng không hề thấy một bóng người nào...
Bởi vì đất nước của đảo Kapok là một nước không có ngành công nghiệp chế tạo gì, tất cả đều dựa vào du lịch để mưu sinh, cho nên để không tạo ra khủng hoảng cho du khách, nước J quyết định giấu kín tin tức này, chờ sau khi tìm thấy những người dân đã mất tích rồi tính tiếp.
Nhưng chuyện này nói thì dễ, để điều tra ra chân tướng lại không đơn giản như vậy. Đầu tiên là hơn một nghìn người không thể nào vô duyên vô cớ bị bão quét sạch, tiếp theo là trước khi cơn bão Nabi đổ bộ, cơ quan ban ngành nơi đó cũng không tổ chức di dời dân trên đảo, cho nên việc những người này mất tích khiến người khác không thể hiểu được.
Mà ở đây không chỉ một hai người, mà là hơn một nghìn ba trăm người sống sờ sờ, sao thể tự dưng biến mất như thế? Nước J nhanh chóng thành lập tổ điều tra tìm kiếm người trên đảo. Để phòng trừ mọi tình huống, trong tổ điều tra ngoài nhân viên cứu hộ còn có cả chuyên gia y tế, nhà khí tượng học, thậm chí còn có cả nhà động thực vật học.
Lúc đầu, trong hai ngày đầu đội điều tra hơn hai mươi người này lên đảo, mọi chuyện vẫn bình thường, hằng này họ đều dùng điện thoại vệ tinh truyền thông tin tìm kiếm về.
Nhưng đến ngày thứ ba, tổ điều tra đột nhiên mất liên lạc, không còn truyền về bất cứ thông tin nào liên quan đến hòn đảo Kapok nữa...