Chương 106: Mèo mướp
Chưa nói đến việc trên đảo Kapok không hề có căn hầm nào đủ lớn để hơn một nghìn người cùng trú ẩn, chỉ riêng thức ăn và nước uống cũng là một vấn đề lớn, có lẽ hơn một nghìn người này tối đa chỉ có thể trụ được một tuần.
Viên Mục Dã nghi ngờ nói: “Đây là khu du lịch, cho dù nguyên liệu nấu ăn đều phải chuyển từ đất liền ra, cũng không thể chỉ vận chuyển theo ngày, chắc cũng phải có đồ dự trữ chứ. Nhưng khi chúng ta đi quanh đảo thì thấy có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong các tiệp tạp hóa đã bị thối hỏng. Nếu người trên đảo đi tránh bão thì họ nhất định không nghĩ đến việc mình một đi không trở lại, nếu không chắc chắn sẽ không vứt bỏ những nguyên liệu tươi đó.”
Đại Quân gật đầu: “Đúng vậy, không phải là chỉ đi tránh bão thôi sao, cho dù trên đảo thực sự có hầm ngầm có thể chứa được nhiều người như vậy, thì cũng không thể cứ đi vào mà không ra! Có khi nào lại giống vụ án trước của chúng ta, họ bị thứ khí độc nào đó khiến cho ngạt thở mà chết hết không?”
Nhưng Đoàn Phong lại lắc đầu: “Khả năng này không lớn, anh nói vụ án kia nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện quan trọng, một là không gian kín và lượng người không lớn. Không cần thông minh cũng có thể hiểu, hơn một nghìn người đứng trong quảng trường sẽ chiếm một khoảng không gian rất lớn, phải dùng một lượng khí độc lớn đến thế nào mới có thể cùng lúc hạ độc chết nhiều người? Hơn nữa một không gian chứa được nhiều người như thế nhất định không nhỏ, một không gian rộng thì không thể không có khe hở nào.”
Mấy người quây lại cùng nhau thảo luận mãi không có kết quả, mấy tên lính đánh thuê đứng chờ dưới bóng cây dường như đã mất kiên nhẫn, bọn họ phái Kim Yong Ji đến thương lượng với người của Số 54, hỏi xem khi nào thì họ tiếp tục lục soát?
Đoàn Phong thấy đã tìm kĩ khu vực này rồi, nên vung tay nói: “Tiếp tục tìm về phía trước...”
Những cửa hàng trên phố không cho họ nhiều manh mối, điều duy nhất có thể xác định là họ đều chủ động khóa cửa rời đi, chứ không có manh mối nào chứng minh họ bị thứ gì đó ép buộc.
Nhóm Viên Mục Dã đi từ bến tàu phía Nam lại. Theo bản đồ địa hình, khi đi từ phía Nam sang phía Bắc sẽ đi qua một khu dân cư đông đúc, phần lớn cư dân trên đảo đều sống trong khu vực chật chội này.
So với nơi đầy cửa hàng ở bên ngoài thì công việc tìm kiếm ở đây càng thêm khó khăn, mỗi một con ngõ nhỏ đều có mấy hộ gia đình ở, vì không muốn bỏ sót những manh mối có giá trị, nhóm Viên Mục Dã nhất định phải đi kiểm tra từng nhà một.
Điều khiến nhóm Viên Mục Dã ngạc nhiên là, mặc dù trên đảo Kapok có rất nhiều cửa hàng và nhà nghỉ, nhưng cuộc sống của người dân trên đảo rất bình thường, thậm chí có nhà vẫn còn dùng tivi đen trắng.
Đặc biệt khi bọn họ đi vào một căn nhà nhỏ, họ nhìn thấy có mấy bộ quần áo trẻ con đã giặt nhiều đến bạc màu đang treo trong sân, vì chưa kịp thu lại nên đến giờ đã có nấm mốc mọc ra.
Không ngờ khi mọi người đi vào trong nhà, thấy trong đống chăn chiếu bừa bộn trên giường có thứ gì đó bỗng nhúc nhích... Mọi người quay sang nhìn nhau ra hiệu, dưới tấm chăn trên giường có vật sống.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vật sống trên đảo, tất cả mọi người đều khẩn trương, có điều nhìn hình dáng đang cựa quậy dưới chăn thì vật này có lẽ không to lắm! Trương Khai đi đầu lật tấm chăn ra, kết quả anh ta thấy trước mắt mình nhoáng lên một cái, cảm giác có một cái bóng trắng lao vút ra ngoài.
May mà Trương Đại Quân đứng ngoài cùng tay mắt nhanh nhẹn, “cạch” một tiếng đóng cửa lại, bóng trắng kia không chạy ra được, bèn lập tức chuyển hướng, nhảy lên trên tủ quần áo, nửa người nó trốn trên đó, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ xinh nhe răng với đám người bên dưới.
“Mẹ nó, dọa ông giật cả mình, không ngờ chỉ là một con mèo...” Trương Khai tức giận gắt.
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là một con mèo mướp gầy trơ cả xương, lông toàn thân nó xù lên, mặt hoảng sợ nhìn đám người bên dưới... Viên Mục Dã ít khi tiếp xúc với mèo, đương nhiên cũng không thích loài vật này cho lắm, nhưng Tằng Nam Nam thì khác, dường như cô rất thích những con vật lông xù nho nhỏ.
Cô lấy từ trong ba lô ra một cái xúc xích cá, sau đó bóc vỏ rồi giơ lên phía trước con mèo trên nóc tủ: “Cho mày này, ăn đi...”
Con mèo mướp chắc bị đói lâu ngày, vừa nhìn thấy chiếc xúc xích trong tay Tằng Nam Nam thì mắt mở to, không nghĩ đến sự sợ hãi nữa, nhảy thẳng xuống.
Mấy người ngồi xổm trên mặt đất, nhìn con vật nhỏ ăn ngấu nghiến chiếc xúc xích kia, sau khi ăn xong nó hướng về phía Tằng Nam Nam kêu meo meo, dường như một chiếc không đủ lấp đầy cái bụng rỗng của nó.
Tằng Nam Nam lại lấy thêm một cái nữa, nhưng lần này cô không cho nó ngay mà vẫy vẫy tay với nó, ra hiệu cho nó nhảy vào lòng mình. Có lẽ bình thường con vật này cũng là một đứa dính người, lại thêm mấy ngày bị bụng rỗng nên không chịu được dụ dỗ, chui thẳng vào trong lòng Tằng Nam Nam.
Tằng Nam Nam dùng tay khẽ vuốt chiếc lưng chỉ còn da bọc xương của con mèo, thương tiếc nói: “Nó bị đói rất lâu rồi, nếu tiếp tục không ăn gì chắc không chịu được bao lâu nữa.”
Đại Quân nghi ngờ hỏi: “Cho dù chủ nhân của nó bỏ nó lại, nhưng trên đảo đâu phải không có gì để ăn, đáng lẽ trước khi những đồ ăn kia bị hỏng nó sẽ không bị đói mới đúng chứ!”
Trương Khai chỉ lên giường: “Nhìn kìa, con mèo mướp này đã lâu rồi không rời khỏi chiếc giường kia, anh nhìn xem trên đó toàn là cứt đái của nó!”
Nghe cậu ta nói vậy, mọi người đều nhìn về phía giường, quả nhiên thấy có mấy bãi phân của con mèo...
“Chuyện này không hợp lý... Với tập tính của loài mèo thì nó không bao giờ bài tiết ở chỗ ngủ của mình!” Tằng Nam Nam cau mày.
Viên Mục Dã cũng đồng ý với suy nghĩ của Tằng Nam Nam, mặc dù cậu chưa từng nuôi mèo, nhưng cậu cũng đã nuôi chó! Cho dù Kim Bảo có bẩn đến thế nào cũng nhất định không bao giờ ị đái ở chỗ mình ngủ, chứ đừng nói đến loài mèo luôn sạch sẽ.
“Chẳng lẽ... Nó sợ thứ gì đó, cho nên mới không dám rời khỏi chiếc giường này?” Tằng Nam Nam lầm bầm.
Cô nói xong câu này, trong lòng tất cả mọi người đều thấy u ám, con mèo mướp này sợ thứ gì? Trên đảo hiện giờ trống không, đâu có thứ gì?
Khi mấy người bọn họ ra khỏi ngôi nhà kia, trong tay Tằng Nam Nam có thêm con mèo mướp, lúc đầu cô định để con mèo ở lại đó, nhưng con vật kia dường như rất dựa dẫm vào Tằng Nam Nam, nói thế nào cũng không chịu ra khỏi ngực cô.
Không còn cách nào khác, Tằng Nam Nam đành phải mang theo con vật nhỏ này, nếu như may mắn tìm được chủ nhân của nó, thì đến lúc đó trả nó lại cũng không muộn...