Chương 107: Âm thanh kỳ quái
Sau đó đám người Viên Mục Dã vẫn luôn đi loanh quanh trong khu vực này đến tận lúc trời tối. Trong lúc này, đám người Kim Yong Ji từ đầu đến cuối chẳng làm gì mà chỉ ngồi chờ ở chỗ đường tắt.
“Mấy người đó đến đây làm đại gia à?” Trương Khai lẩm bà lẩm bẩm.
Đoàn Phong hừ lạnh: “Không xen vào càng tốt, tôi thấy mấy người này chưa chắc đã thật lòng muốn tìm những người dân trên đảo, bọn họ lên đây chẳng qua chỉ để làm đối phó mà thôi.”
Sau đó cả đám người tìm một nhà dân bình thường gần đó để qua đêm, Trương Khai và Đại Quân vừa đi vào ngôi nhà đầy mùi nấm mốc đó thì đều nhếch miệng. Bọn họ không hiểu tại sao xung quanh đây có nhiều khách sạn cao cấp hơn nhiều, mà đội trưởng Đoàn lại chọn một chỗ xập xệ thế này?
Đoàn Phong thấy vậy tức giận nói: “Trông cái dáng vẻ của hai người kìa, giờ chúng ta không rõ tình huống trên đảo, mọi chuyện đều phải đặt an toàn lên hàng đầu. Đừng nhìn ở đây hơi xập xệ nhưng lại an toàn. Vừa rồi tôi đã kiểm tra qua, toàn bộ tòa nhà chỉ có một lối ra, chỉ cần khóa cửa sẽ không có thứ gì chui vào được. Nếu thật sự có nguy hiểm mà cần phải rút lui khẩn cấp, chúng ta có thể thoát ra từ cửa sổ tầng hai.
Trương Khai và Đại Quân nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, ngược lại Hoắc Nhiễm vội vàng hỏi: “Thứ gì là cái gì thế ạ?”
Trương Khai biết Hoắc Nhiễm nhát gan, thế là cười gian nói: “Là quái vật chuyên thích cắn cậu đó!”
Hoắc Nhiêm đỏ cả mặt trốn sang một bên không để ý đến Trương Khai nữa. Viên Mục Dã quan sát một lượt bố cục của nhà dân này, đúng là nơi dễ thủ khó công như Đoàn Phong đã nói, hơn nữa ở đây có hai tầng gồm mười phòng, trên tầng hai còn một cái cửa rào sắt có thể khóa lại, trước mắt xem như là lựa chọn tốt nhất rồi.
Không biết vì sao mà khi màn đêm buông xuống, trong lòng Viên Mục Dã bắt đầu hơi cảm thấy bất an… Hiện giờ bọn họ vẫn chưa hề biết gì về tình hình trên hòn đảo.
Theo suy tính của Viên Mục Dã, hơn một nghìn ba trăm người trên hòn đảo này không thể nào tự nhiên biến mất được, nếu giờ họ vẫn còn sống, thì chắc chắn đã quay trở lại sinh hoạt tại nhà của mình rồi.
Nhưng nếu những người dân này đã chết, vậy thi thể ở chỗ nào? Còn hai nhóm người sau này lên đảo nữa, bọn họ đã gặp cái gì, có phải cũng gặp kết cục giống như những người dân đã mất tích không? Tất cả những vấn đề này đều quanh quẩn trong đầu Viên Mục Dã, làm cậu mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
Lúc ăn cơm tối, Kim Yong Ji tới thương lượng với Đoàn Phong một lần nữa, anh ta muốn tăng tốc độ tìm kiếm vào ngày mai, không muốn tốn thời gian cho mấy nhà dân và khách sạn ở đây nữa mà đi thẳng tới ngọn núi nhỏ phía Đông Bắc. Bởi vì dựa vào việc hai nhóm người trước đó mất liên lạc có thể nhận ra, họ đang tìm kiếm cùng một khu vực đó thì đột nhiên không còn tin tức gì nữa.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi đáp: “Có thể, nhưng chúng tôi cũng có kế hoạch của mình, nếu đã như vậy thì trưa ngày mai các anh cũng không cần chờ chúng tôi nữa mà cứ đi về phía Đông Bắc trước đi. Từ sáng đến trưa chúng tôi sẽ kiểm tra khu vực còn lại một lần, sau đó sẽ đến tập hợp với mọi người vào buổi trưa.”
Kim Yong Ji nghe vậy lập tức vui mừng: “Tốt, cứ quyết định như thế đi.”
Sau khi Kim Yong Ji rời đi, Viên Mục Dã nghi ngờ hỏi Đoàn Phong: “Sao bọn họ lại gấp gáp như vậy? Từ lúc vừa lên đảo đến giờ, bọn họ chỉ muốn tiến thẳng đến khu vực đó, dường như ngoài việc tìm người ra thì còn mục đích khác.”
Đoàn Phong gật đầu đáp: “Những người này là loại không có lợi thì không làm, trong khu vực đó có khá nhiều những ngôi nhà cổ đã được trăm năm, chỉ sợ là họ nhắm đến đồ vật trong một căn nhà nào đó.”
Trương Khai tỏ vẻ hơi xem thường: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, những căn biệt thự đó đã thay chủ không biết bao nhiêu lần, chắc ngoài bức tường ra thì làm gì còn thứ khác.”
Không ngờ Tằng Nam Nam đang nghịch tai mèo ở bên cạnh lại nói đầy ẩn ý: “Ai mà biết được, bên trong những căn nhà cao cửa rộng kiểu này bình thường đều giấu một số bí mật không muốn cho ai biết…”
Giọng nói của Tằng Nam Nam âm trầm, lại phối hợp với ánh mắt u ám trời sinh, nó khiến cho Hoắc Nhiễm bị dọa giật cả mình: “Cô ít dọa người ở đây đi, đâu phải đang nói chuyện ma?”
Tằng Nam Nam từ từ quay đầu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoắc Nhiêm bằng khuôn mặt dữ tợn: “Nhỡ đâu… Có ma thật thì sao?”
Hoắc Nhiễm lập tức biến sắc, cậu ta tức giận nói: “Có… Có cái em gái cô!”
Viên Mục Dã biết Hoắc Nhiễm thật sự sợ hãi, bèn vội giải vây cho cậu ta: “Đừng trêu cậu ta nữa, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi…”
Trong lúc chia phòng, Hoắc Nhiễm cứ nằng nặc đòi chung phòng với Viên Mục Dã, bởi vì cậu ta biết trong số những người này chỉ có Viên Mục Dã sẽ không dọa mình. Không ngờ đúng lúc mọi người chuẩn bị trở về phòng của mình, thì con mèo mướp nhỏ vẫn luôn trốn trong lòng Tằng Nam Nam lại đột nhiên kêu lên một tiếng, tiếp đó toàn thân nó lập tức xù lông.
“Mày làm sao thế? Tại sao đột nhiên lại sợ hãi vậy?” Tằng Nam Nam liên tục an ủi con mèo mướp nhỏ trong lòng mình, nhưng nó thỉnh thoảng vẫn phát ra những tiếng gầm gừ.
Bởi vì lúc đó tất cả mọi người đều ở trong phòng, cho nên không suy nghĩ nhiều, tất cả đều cảm thấy có thể do hoàn cảnh lạ lẫm mới khiến con mèo con sợ đến như vậy. Nhưng điều mà mọi người không ngờ được là, con mèo nhỏ này kêu cả một đêm, đến tận sau bình minh thì nó mới dần yên tĩnh trở lại.
Trong lúc này, ngoại trừ nghe thấy tiếng mèo kêu, dường như Viên Mục Dã còn nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng ong ong… Âm thanh này như có như không, cẩn thận nghe lại không thấy gì, đúng là làm người ta cảm thấy phiền.
Bời vì tiếng ong ong cùng với tiếng mèo kêu, Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm không thể ngủ ngon, cả hai đều bò dậy với một đôi mắt gấu mèo. Viên Mục Dã còn đỡ, bởi vì nhu cầu đối với giấc ngủ của cậu bây giờ không còn lớn như trước nữa, nhưng Hoắc Nhiễm lại đang tuổi ăn tuổi ngủ, sau khi cậu ta rời giường thì xụ mặt nói: “Con mèo kia kêu cả một đêm, có để cho người ta ngủ không thế hả!
Viên Mục Dã cười khẽ: “Cậu phải thấy thỏa mãn chứ, cậu nhìn tôi lúc ngủ mà còn phải đội cái mũ này này, cố gắng kiên trì, lúc nào về thì cố mà bù lại.”
Hoắc Nhiễm thở dài mấy cái: “Chỉ mong cô nàng điên kia đừng mang cả con mèo về.”
Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người tập hợp ở cửa ngôi nhà, theo phương án hôm qua đã bàn, nhóm Kim Yong Ji đi trước về phía Đông Bắc, còn toàn bộ đội số 54 sẽ tập hợp với bọn họ vào giữa trưa.
Tiếp sau đó đám người Viên Mục Dã tiếp tục tìm kiếm trong khu dân cư này, bọn họ muốn xem thử có kiếm được manh mối nào có ích không, nhưng đến tận buổi trưa vẫn không hề thu hoạch được gì.
“Chà, mọi người có cảm thấy nơi này hơi không bình thường không?” Trương Đại Quân vừa đi vừa nói.
Trương Khai hừ nhẹ: “Đương nhiên là không bình thường, hơn một nghìn người mất tích, bình thường mới là lạ!”