Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 110: Máu màu xanh

Chương 110: Máu màu xanh

Bởi vì không rõ tình huống, mấy người ở số 54 không dám mạo hiểm đi qua đó, đến tận khi chủ nhân của bàn tay máu kia cật lực leo ra từ sau ghế sofa, mọi người mới nhìn rõ đó là Kim Yong Ji mất tích cả ngày nay.
Không biết Kim Yong Ji bị thương ở đâu, tóm lại toàn thân anh ta toàn là máu, anh ta đang muốn bò về phía mọi người trong trạng thái nửa sống nửa chết. Trương Khai và Trương Đại Quân muốn đi qua cứu, không ngờ đúng lúc này tất cả đều nghe được một tiếng ong ong kỳ quái…
Ngay lúc mọi người còn đang tò mò đó là âm thanh gì, bỗng thấy Kim Yong Ji đột nhiên biến sắc, tiếp đó thân thể của anh ta bị một lực lượng không rõ kéo về phía sau, nháy mắt đã biến mất trong bóng tối.
Tiếng kêu thảm thiết cuối cùng của Kim Yong Ji quanh quẩn trong căn biệt thự trống trải, trong nhất thời làm sự sợ hãi của mọi người nhân lên gấp vài lần.
“Mọi người có nhìn thấy cái gì kéo hắn đi không?” Trương Khai run rẩy hỏi
Nói thật thì biến cố vừa rồi tới quá nhanh, căn bản không ai có thể nhìn thấy được thứ gì đã túm Kim Yong Ji đi, nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là vật kia có sức mạnh rất lớn, không giống như con người.
Hoắc Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt rồi khẩn trương hỏi: “Mọi người có nghe được âm thanh vừa rồi là gì không?”
“Có… Đó là một tiếng ong ong với tần suất thấp, nó truyền tới từ sau lưng Kim Yong Ji, mọi người cẩn thận một chút, trong biệt thự này có vật nào đó rất quái lạ.” Đoàn Phong trầm giọng dặn dò.
Không ngờ Đoàn Phong vừa dứt lời, Viên Mục Dã bỗng nghe thấy tiếng ong ong vang lên trên đầu cả nhóm, cậu lập tức chiếu đèn lên xem lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì… Nhưng Viên Mục Dã biết chắc chắn có gì đó trên đầu bọn họ.
Rất nhanh sau đó, loại âm thanh tần suất thấp xuất hiện ngày càng dày đặc, giống như có vật gì đó đang vây lấy bọn họ… Đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên cảm thấy có một cơn gió tanh đánh về phía mình, cậu lập tức dùng khẩu súng đập một cái theo phản xạ, trong không khí bỗng vang lên một tiếng “Chi” thảm thiết!
Tất cả mọi người đều bị giật mình, bởi vì trong biệt thự có một thứ mà mắt thường không thể nhìn thấy đang tập kích bọn họ… Lúc này mọi người rút thật nhanh ra khỏi biệt thự, nhưng bọn họ vẫn không thể thoát khỏi sự truy kích của những thứ kia, bởi vì cả nhóm đều có thể cảm giác được có vài thứ đang bao vây xung quanh.
Trong lúc bối rối, mấy người chỉ có thể liên tục quơ khẩu súng trong tay, chỉ sợ có đồ vật gì đó sẽ đột nhiên nhào đến. Không ngờ động tác của Trương Khai hơi mạnh nên không cẩn thận đã làm rơi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu Viên Mục Dã.
Trong tích tắc, thế giới trước mắt Viên Mục Dã đã biến thành màu đỏ máu, mà đúng lúc này, cậu cũng đã nhìn rõ rốt cuộc là thứ gì đang phát ra tiếng ong ong với tần suất thấp.
Đó là một loại quái vật cao hơn nửa người, có bốn chi giống nhân loại nhưng toàn thân màu đỏ máu, giống như là con khỉ bị lột da vậy. Khi Viên Mục Dã nhìn thấy những con quái vật này, trong lòng cậu lập tức lạnh ngắt…
Hóa ra bọn họ đã bị loại quái vật kinh khủng này vây đầy xung quanh, từng con đều trông rất kích động, đang chuẩn bị nhào lên cắn chết bọn họ.
Viên Mục Dã biết mặc dù bọn Đoàn Phong không thấy những con quái vật này, nhưng nó lại có thân thể thật sự mà không phải là một ảo ảnh nào đó, nhìn số lượng những con quái vật này, chỉ sợ là những người dân đảo mất tích trước đó cùng với nhân viên cứu hộ sau này… Thậm chí bao gồm cả bảy người Kim Yong Ji đều khó mà thoát được kiếp nạn.
Hiện giờ chỉ có một mình Viên Mục Dã nhìn thấy những con quái vật này, thế là cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình rồi trầm giọng xuống, nói: “Xung quanh chúng ta là một số quái vật mắt thường không thể nhìn thấy, bọn chúng có thân thể thật sự, động tác cực nhanh, cao khoảng hơn nửa người, là loại khát máu ăn thịt, âm thanh ong ong tần suất thấp này là phát ra từ trong miệng bọn chúng.”
Sau khi Viên Mục Dã nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt ngạc nhiên, xem ra bọn họ cần một chút thời gian để tiêu hóa. Nhưng mấy con quái vật kia lại không chịu đợi, một con trong số đó bất ngờ tiến công, Viên Mục Dã thấy vậy không kịp nghĩ nhiều mà giơ tay lên bắn một phát nát đầu nó.
Trong nháy mắt, một chất lỏng sềnh sệch tung tóe lên người cả bọn, mọi người dùng đèn pin để soi thì lại phát hiện máu của đám quái vật này là màu xanh… Viên Mục Dã thấy mình bắn một phát mà chết một con quái vật thì khẽ thở phào, xem ra những con quái vật này không phải bất tử, ưu thế duy nhất của chúng là có thể tàng hình.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn thoáng qua bốn phía, cậu cảm thấy ở đây quá trống trải, những con quái vật đó lúc nào cũng có thể tấn công từ bốn phía, thế là Viên Mục Dã bảo Đoàn Phong: “Đội trưởng Đoàn, vào biệt thự trước đi, bên trong đó chắc có thể cung cấp chỗ nấp tạm thời cho chúng ta.”
Đoàn Phong gật đầu: “Được, mọi người tiến vào biệt thự trước đi!”
Vì sợ để ý đầu lại không lo được đuôi nên mặc dù Viên Mục Dã đi tại cuối cùng nhưng thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước của đoàn đội… Trước đó khi Viên Mục Dã bắn chết một con quái vật, những con khác đang vây quanh chuẩn bị nhào lên dường như cũng bị kinh sợ, bọn quái vật không ngờ rằng trong đám người này lại có một người nhìn thấy được bọn chúng, nên trong lúc nhất thời chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi tiến vào biệt thự, Viên Mục Dã cảm thấy đầu mình vang lên ong ong, cặp mắt cậu lúc này cũng đỏ như máu giống lúc mới lên đảo, căn biệt thự nhà họ Hoàng trước đó còn không có một ai đột nhiên trở nên rất náo nhiệt.
Viên Mục Dã biết đây là một chút từ trường tư duy còn sót lại, nhưng hiện giờ cậu cũng không có thời gian mà để ý đến cái gọi là từ trường tư duy, Viên Mục Dã chỉ có thể dẫn theo mọi người chạy vào tầng một của biệt thự, cậu muốn tìm một gian phòng để trốn tạm một lúc.
Trong lúc này thỉnh thoảng cũng có vài con quái vật không sợ chết xông tới, nhưng Viên Mục Dã làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy cũng không phải uổng phí, khả năng bắn súng của cậu cơ bản là bách phát bách trúng, Viên Mục Dã bắn liên tiếp vài phát đều nát đầu mấy con quái vật đang nhào đến.
Viên Mục Dã phát hiện ở góc Tây Bắc của sảnh chính có một gian phòng đang đóng cửa, cậu phân tích với tình hình trước mắt thì chắc trong đó không có loại quái vật tàng hình này. Thế là Viên Mục Dã dẫn theo mọi người vừa nổ súng vừa rút lui, cuối cùng dẫn mọi người đến gian phòng tạm thời tương đối an toàn.
Sau khi Viên Mục Dã đóng cửa thì việc đầu tiên là kiểm tra xem bên trong có quái vật không, khi xác định bên trong rất sạch sẽ, cậu mới thở phào một cái. Cùng lúc đó, những con quái vật bên ngoài đang liên tục phá cửa, cũng may đây là một cái cửa gỗ vừa dày vừa nặng, bọn chúng không thể phá nó trong một thời gian ngắn được.
Mấy người ở đây ngoại trừ Đoàn Phong ra thì đều chưa thể tỉnh táo lại được, tất cả đều có cảm giác sống sót sau tai nạn… Hoắc Nhiễm thở hổn hển, hỏi: “Cái này… Đây là thứ gì vậy? Bọn chúng là người, quỷ hay động vật?”
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Không biết, mấy thứ này có tốc độ rất nhanh, nhưng nhìn qua không giống con người mà giống một loại khỉ nào đó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất