Chương 109: Một bàn tay máu
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua bản đồ trong tay Đoàn Phong: “Vị trí này chắc đã đến gần biên giới của hòn đảo, có lẽ phải vượt qua ngọn núi này mới tìm được.”
Đoàn Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, anh ta nói: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian đuổi tới nơi trước khi trời tối.”
Không biết vì sao mà mấy người bọn họ đều có cảm giác khi trời tối đi trên con đường núi này không phải lựa chọn sáng suốt, hòn đảo Kapok này từ đầu đến cuối như được phủ một lớp khăn che mặt, để người ta không thể nhìn thấy rõ nguy hiểm trong đó…
Nhưng bọn họ không giống với đám lính đánh thuê kia, không thể nào vừa đi vừa cưỡi ngựa xem hoa, cho nên bọn họ vẫn tìm tòi tỉ mỉ một lượt toàn bộ các biệt thự cũ trên đường, đến tận trước khi trời tối mới chạy đến chỗ vườn hoa nhà họ Hoàng.
Khu vườn hoa nhà họ Hoàng này đúng là vườn hoa tư nhân lớn nhất trên đảo Kapok, mặc dù nó là kiến trúc có từ trăm năm trước nhưng vẫn có thể thấy được vẻ tráng lệ của năm đó.
Mấy người bọn họ vừa định đi vào thì con mèo mướp nhỏ trong lòng Tằng Nam Nam đột nhiên bắt đầu xù lông, Tằng Nam Nam nhỏ giọng nói vài câu an ủi nó, sau đó bỏ nó vào túi đeo lưng…
“Con mèo này sao cứ đến trời tối là lại phát bệnh nhỉ!” Hoắc Nhiễm nói với vẻ khó chịu.
Tằng Nam Nam nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lẩm bẩm: “Rút cục thì nó đang sợ cái gì vậy…”
Điều khiến mọi người bất ngờ là, bên trong vườn hoa nhà họ Hoàng cũng tràn ngập phân của loại động vật không biết là gì kia, mùi thối nồng nặc khắp nơi.
Hoặc Nhiễm tiếc nuối: “Chỗ đẹp như vậy đúng là bị chà đạp…”
Hoắc Nhiễm đang nói thì đột nhiên trượt chân, cậu ta vội cúi đầu nhìn thì thấy một khẩu súng đột kích nhỏ nằm yên lặng ở đó. Hoắc Nhiễm lập tức nhặt nó lên, sau khi kiểm tra số lượng đạn thì giật mình nói: “Hết đạn…”
Mọi người nghe xong đều giật mình, cả băng đạn đều bắn hết, chẳng lẽ đám Kim Yong Ji gặp chuyện bất ngờ nào đó?
Lúc này lại nghe thấy tiếng của Trương Đại Quân đang tự an ủi: “Anh thấy chưa chắc là bắn hết, có khi không nhét đạn thì sao?”
Hoắc Nhiễm ngửi thử họng súng: “Không phải, mùi thuốc súng rất nồng, mặc dù họng súng đã lạnh nhưng chắc chắn nó đã được bắn cách đây không lâu.”
Mọi người nghe xong lập tức lên đạn cho súng của mình rồi cảnh giác nhìn xung quanh, mặc dù mấy gã lính đánh thuê kia không đáng tin, nhưng đều là những kẻ thường xuyên vào sinh ra tử, nếu là nguy hiểm bình thường thì không đến mức để bọn họ rời khỏi khẩu súng của mình.
Viên Mục Dã nhìn thoáng qua ngôi biệt thự nhà họ Hoàng trong bóng đêm, trong lòng cậu từ từ dâng lên một dự cảm xấu, trước đó hai nhóm người đều mất liên lạc ở gần đây, xem ra vấn đề đúng là nằm ở chỗ này.
Tằng Nam Nam đột nhiên hỏi Hoắc Nhiễm: “Tay cậu bị thương à? Tại sao lại có máu?”
Hoắc Nhiễm vội nhìn hai tay mình, sau đó mờ mịt lắc đầu: “Tôi đâu có bị thương!”
Viên Mục Dã đi tới cầm khẩu súng nhỏ trên tay Hoắc Nhiễm rồi xoa lên tay mình: “Là máu trên khẩu súng… Chủ nhân của khẩu súng này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Sau khi nói xong, Viên Mục Dã quay đầu đi tới chỗ mà Hoắc Nhiễm nhặt được khẩu súng rồi cẩn thận quan sát, nhưng cậu không hề phát hiện vết máu của người đó, đến cả dấu chân thừa cũng chẳng có, chẳng lẽ khẩu súng nhỏ này từ trên trời rơi xuống?
Viên Mục Dã nghĩ tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn, đúng là có một cánh cửa sổ thủy tinh trên tầng hai bị vỡ, chẳng lẽ khẩu súng nhỏ này thật sự bị ai đó ném từ trên tầng hai xuống?
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên tầng hai, bèn trầm giọng hỏi: “Cậu cảm thấy khẩu súng này là bị người ta ném từ trên xuống?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Xung quanh đây ngoại trừ dấu chân của Hoắc Nhiễm thì không còn dấu vết khác, trên khẩu súng có máu chứng tỏ người cầm súng đã bị thương, hơn nữa còn bị thương khá nặng, nhưng anh nhìn xung quanh này… Không hề có một vết máu nào, cho nên khẩu súng này chỉ có thể là ném từ chỗ khác tới.”
Đoàn Phong chỉ vào cửa biệt thử đang mở toang: “Vậy chỉ có thể từ trong biệt thự ném ra.”
Viên Mục Dã quay đầu nhìn vào một vùng tối đen đằng sau cánh cửa mà nói với vẻ lo lắng: “Đội trưởng Đoàn, tại sao tôi có cảm giác chúng ta không nên tới đảo Kapok?”
Đoàn Phong khẽ cười và hỏi lại: “Sao thế… Sợ à?”
Viên Mục Dã thản nhiên đáp: “Cũng hơi sợ… Tôi có một dự cảm xấu, thứ ở trong biệt thự có thể sẽ vượt xa khỏi dự đoán của chúng ta.”
Không ngờ Đoàn Phong lại tự tin nói: “Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây thì chắc chắn sẽ không để mọi người xảy ra chuyện.”
Mặc dù Viên Mục Dã cũng không biết Đoàn Phong lấy đâu ra sự tự tin này, nhưng sau khi nghe anh ta nói như vậy, không hiểu sao cậu lại thấy yên tâm, dường như lời anh ta nói chính là luật thép, chỉ cần đã nói ra thì nhất định có thể làm được.
Bởi vì không thừa nhiều đạn nên Viên Mục Dã ném khẩu súng kia xuống đất, đợi sau khi bọn họ quay lại sẽ lấy nó, dù sao thứ này cũng khá nặng, nếu bây giờ cầm theo nó sẽ rất vướng víu.
Sau khi mấy người đi vào biệt thự nhà họ Hoàng, tất cả đều bật đèn pin cá nhân lên. Nhưng vừa bước vào đã suýt ngất vì cái cái mùi trong biệt thự, nó thật sự quá nồng nặc, không rõ rốt cuộc nó là mùi gì mà khó ngửi đến thế, nhưng Viên Mục Dã lại cảm nhận được bên trong mùi thối dường như còn kèm theo mùi máu tươi…
Đoàn Phong đi trước dùng đèn pin chiếu xung quanh, anh ta phát hiện dường như trên cửa sổ biệt thự đều trát một lớp gì đó, tia sáng của đèn pin rất khó xuyên qua. Mấy người bọn họ đi cực kỳ chậm, chỉ từ từ dịch chuyển về phía trước vì sợ có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra thì không thể đối phó được.
Viên Mục Dã nhìn thứ ở trên kính pha lê mà trong lòng thấy buồn bực, cậu nghĩ chẳng lẽ chủ nhà trước đây đã bôi nó lên! Hơn nữa nhìn bố cục của tòa biệt thự này thì chắc nó là khách sạn, bình thường mở cửa làm ăn tại sao lại bôi đen toàn bộ cửa sổ chứ?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã thận trọng đi tới trước cửa sổ và giơ tay sờ thứ ở trên cửa kính… Vậy mà khi cậu sờ vào lại có cảm giác dính dính, giống như keo vậy.
Sau đó Viên Mục Dã giơ ngón tay lên mũi để ngửi, cậu giật mình! Cái này lại là… Máu! Hóa ra toàn bộ cửa kính có thể đón ánh sáng trong biệt thự đều được bôi một lớp máu!
Sau khi đạt được kết luận này, Viên Mục Dã lập tức quay về bên cạnh mọi người rồi nói với vẻ mặt khó coi: “Mọi người mau đi ra ngoài, ở đây rất quái lạ!”
Đoàn Phong vừa định hỏi xem Viên Mục Dã phát hiện được cái gì, thì bỗng nghe thấy đằng sau ghế sofa bằng da thật có tiếng rên rỉ, mọi người lập tức giơ súng chĩa về hướng đó.
“Ai ở chỗ đó!” Trương Khai hét to.
Ở chỗ hơi có ánh sáng, đột nhiên có một bàn tay đầy máu duỗi ra, nó đang cố sức bám vào ghế sofa để leo ra từ sau ghế…