Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 116: Núi thi thể

Chương 116: Núi thi thể

Cũng may trong tư liệu có một số ảnh đen trắng, cuối cùng Viên Mục Dã cũng biết hình dạng lúc ban đầu của bọn quái vật này là thế nào… Đó là một loại khỉ mặt dài rất quái dị, mà hình thái lúc ban đầu của bọn chúng cũng không phải là tàng hình.
Viên Mục Dã xem say mê, vậy mà lại quên mất mình đang ở chỗ nào, đến khi cách đó không xa truyền đến một âm thanh “Lạch cạch”, lúc này cậu mới phục hồi tinh thần.
“Đội trưởng Đoàn? Là anh à?” Viên Mục Dã hỏi nhỏ.
Đáp án đương nhiên không phải, bởi vì nếu Đoàn Phong trở lại thì chắc chắn đã gọi một tiếng, hơn nữa cũng không thể chỉ có một mình Đoàn Phong quay về, tất nhiên anh ta sẽ dẫn theo mấy người Trương Khai, Hoắc Nhiễm. Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã từ từ thả tư liệu thí nghiệm trong tay xuống, sau đó lên đạn khẩu súng lục…
Nếu như Viên Mục Dã không nghe nhầm, âm thanh này truyền đến từ chỗ sâu hơn trong không gian này, dường như có gì đó ở đây? Nghĩ như vậy nên một tay Viên Mục Dã nắm chặt khẩu súng ngắn, một tay khác đỡ nòng súng, cậu nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía bóng tối.
Khi cậu từ từ đi mười mấy mét về phía trước, mùi tanh trong không khí càng nồng nặc, giống như có một đống tôm cá thối nát đang lên men… Viên Mục Dã khẽ nhíu mày rồi tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm.
Không ngờ đúng lúc này, có một âm thanh truyền đến từ phía trước cách đấy không xa, lần này Viên Mục Dã nghe rất rõ ràng, đó chính là âm thanh rên rỉ của một người! Viên Mục Dã lập tức cảm thấy bên trong rất có thể vẫn có người còn sống, cậu bèn vội vàng chạy về phía âm thanh đó.
Lúc đó Viên Mục Dã chỉ một lòng muốn cứu người nên không kịp suy nghĩ nhiều, chờ đến khi cậu đi tới gần thì lập tức bị thứ ở trước mặt dọa cho đứng sững sờ… Viên Mục Dã làm cảnh sát hình sự đã nhiều năm, có loại thi thể nào mà chưa từng thấy? Dù thế nào cũng không thể dọa cậu đứng sững nguyên tại chỗ không dám tiến lên được phải không?
Trước đây Viên Mục Dã gặp từ “Núi thây biển máu” trong các tiểu thuyết võ hiệp, nhưng đối với cậu thì nó chỉ là cách nói quá khi viết văn mà thôi, thời kỳ hòa bình lấy đâu ra núi thây biển máu? Nhưng cái đống thi thể con người ở trước mặt này đúng là rất thích hợp với hai chữ đầu trong “Núi thây biển máu”.
Những người dân trên đảo trước đó, nhân viên cứu hộ sau này lên đảo và còn cả mấy người Kim Yong Ji, bọn họ dường như đã biến thành rau cải trắng dự trữ cho mùa đông của đám quái vật kia…
Mùi tanh hôi tràn ngập trong không khí là đến từ tòa núi thây này, từng bộ thi thể dường như bị một thứ giống như mỡ đông bọc lấy, chẳng lẽ nó có tác dụng chống phân hủy?
Da đầu Viên Mục Dã run rẩy từng cơn, lông tơ toàn thân trong nháy mắt dựng đứng, cảnh tượng trước mắt gây cho cậu cú sốc không chỉ về mặt thị giác, chắc nó sẽ trở thành bóng ma tâm lý theo cậu cả cuộc đời này.
Lúc này bỗng có một tiếng rên rỉ truyền đến từ trong núi thây, Viên Mục Dã tập trung nhìn thì phát hiện một cánh tay người đang giãy giụa dưới đám mỡ đông, giống như muốn tránh thoát đám mỡ đó để leo ra.
Viên Mục Dã kịp thời phản ứng, cậu ổn định tâm thần, sau đó đeo súng lục vào hông để chuẩn bị đi qua cứu người. Thế nhưng cảm giác buồn nôn trong lòng khiến cậu không thể nào ra tay, Viên Mục Dã giơ đèn pin do dự, không biết có nên vươn tay vào trong đám đồ vật sền sệt đó không.
Sau khi giằng co mấy giây, cuối cùng Viên Mục Dã vẫn một tay cầm đèn pin, một tay khác bất đắc dĩ thò vào trong đám mỡ đông cực kỳ tanh hôi kia… Không ngờ đám mỡ đông này còn có tính mềm dẻo nhất định, Viên Mục Dã dùng một tay móc một lúc lâu mà chỉ tạo ra một khe hở.
Muốn cứu người này thì nhất định phải dùng tay xuyên qua đám thi thể rồi lôi người đó ra. Nhưng sức mạnh của một tay cũng có hạn, cực chẳng đã Viên Mục Dã đành đặt đèn pin xuống đất trước, tiếp đấy dùng hai tay thò vào giữ lấy cánh tay vẫn đang liên tục giãy giụa kia.
Không ngờ tay của người kia phủ đầy loại mỡ dính trượt này, vô cùng khó nắm lấy, chỉ cần hơi dùng sức là trượt tay ngay, Viên Mục Dã phải đổi mấy góc độ thì cuối cùng mới lôi được người đó ra một chút xíu…
Chắc do cảm giác được bên ngoài có người đang giúp mình, chủ nhân của cái tay đó bắt đầu dùng sức cùng với Viên Mục Dã, nhưng điều làm Viên Mục Dã giật mình là, thứ chui ra trước không phải là tay của người kia mà lại là đầu!
Có một cái đầu đầy máu đen không kịp chờ Viên Mục Dã dùng tay móc ra, mà đã tự chui ra từ khe hở, sau đó há to mồm hít thở… Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn rõ khuôn mặt của người này, đó chính là Kim Yong Ji, người cuối cùng mà bọn họ nhìn thấy.
“Là anh… Bên trong có người nào còn sống không?” Viên Mục Dã giật mình hỏi.
Kim Yong Ji thở một lúc, anh ta đang định trả lời vấn đề này thì bỗng trợn mắt nhìn ra đằng sau lưng Viên Mục Dã, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Cùng lúc đó, Viên Mục Dã nghe thấy phía sau có tiếng giẫm lên thủy tinh, thế là cậu vội giơ đèn pin chiếu về phía sau…
Viên Mục Dã không ngờ mình lại nhìn thấy một con khỉ cái có thân hình to lớn đang đứng cách đó không xa, nó đang nhìn cậu bằng ánh mắt tham lam… Mặc dù Viên Mục Dã đang đeo kính bảo hộ, nhưng cậu có thể khẳng định con khỉ cái này không tàng hình.
Mà bên cạnh con khỉ cái này còn có vài con quái vật tàng hình đi theo, dường như bọn chúng đang bảo vệ con khỉ cái có thân hình to lớn này. Viên Mục Dã nhìn kĩ mới phát hiện, bụng con khỉ cái tròn vo, dường như nó đang mang thai.
Lúc này con khỉ cái kêu vài tiếng với một con quái vật tàng hình bên cạnh, con quái vật đó nghe xong lập tức quay đầu nhìn Viên Mục Dã với ánh mắt không thiện cảm… Viên Mục Dã thấy vậy vội rút khẩu súng bên hông ra và sẵn sàng nổ súng để tự vệ.
Không ngờ con quái vật tàng hình đó lại vòng qua Viên Mục Dã, nó đi tới núi thây phía sau lôi ra một cái đùi người đưa tới trước mặt con khỉ cái, con khỉ cái cầm lấy xong là lập tức ăn lấy ăn để, Viên Mục Dã nhìn mà thấy trong bụng cứ nôn nao, suýt nữa cậu phun ngay tại chỗ.
Nếu không phải số lượng đạn có hạn, Viên Mục Dã thật sự muốn nổ súng bắn chết mấy cái thứ này, bởi vì cậu không thể chịu được âm thanh “Răng rắc” khi con khỉ kia nhai nuốt. Cũng may lúc này có giọng Trương Khai truyền tới từ lối vào: “Mẹ, chỗ này thối quá vậy!”
Mấy con quái vật nghe thấy tiếng lập tức quay người bò về phía lối vào, Viên Mục Dã vội hô to cảnh báo: “Trương Khai cẩn thận, có quái vật tàng hình đang đến đấy!”
Tiếp đấy có tiếng Trương Khai trêu đùa: “Thứ này sao trông xấu vậy! Nam Nam, cô có muốn bắt một con về nuôi không!”
Tằng Nam Nam tức giận nói: “Cút! Nó rất hợp với cậu đấy, tốt nhất cậu nuôi nó đi!”
Viên Mục Dã nghe thấy hai người họ vẫn còn rảnh rỗi mà cãi nhau thì thở phào một cái, sau đó cậu nghe được vài tiếng quái vật kêu thảm thiết, có vẻ như đám người Trương Khai đã nhẹ nhàng giải quyết mấy con quái vật vừa rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất