Chương 117: Đại chiến với con khỉ mẹ
Không ngờ con khỉ cái lúc này đang ăn đùi người, nghe thấy tiếng kêu bèn nổi giận, nó ném luôn nửa cái đùi xuống đất rồi chậm rãi bò về phía Viên Mục Dã đang ở gần nhất…
Viên Mục Dã còn chưa kịp có phản ứng, nhưng Kim Yong Ji mới thò đầu ra đã bị dọa sợ, anh ta hoảng hốt hô lên: “Nhanh kéo tôi ra ngoài, nhanh lên! Nhanh lên nào!”
Mặc dù Viên Mục Dã cũng muốn kéo anh ta ra ngoài, nhưng cậu lúc này không thể để lộ lưng mình cho con khỉ kia được, thế là Viên Mục Dã vừa lùi lại vừa nói: “Anh đừng nói nữa, tôi sẽ dẫn nó đi trước, lát nữa tự nhiên sẽ có người cứu anh!”
“Không được, cậu không phải đối thủ của thứ này đâu, mau cứu tôi ra ngoài!” Kim Yong Ji gần như quát khản cả giọng.
Viên Mục Dã nghe xong nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ lúc này tôi có thể cứu anh đã là không tệ rồi, vậy mà còn không biết điều cứ quát lung tung! Không ngờ dường như con khỉ kia cũng không thích tiếng hét của Kim Yong Ji, nó há miệng phun ra một thứ sền sệt, sau đó “Phụt” một cái dính vào mặt Kim Yong Ji, trong nháy mắt đối phương đã yên tĩnh.
Cuối cùng Viên Mục Dã cũng biết thứ giống mỡ đông trong suốt bao lấy bên ngoài thi thể là đến từ đâu, không ngờ là do con khỉ này phun ra! Trong lòng cậu lại thấy buồn nôn.
Kim Yong Ji bị dán vào mặt nên không thể hít thở, trên cổ nổi cả gân xanh lên, nhìn trông có vẻ rất khó chịu. Tuy Viên Mục Dã muốn qua giúp anh ta, nhưng bất đắc dĩ là con khỉ cái đang dần tiến đến gần, cậu căn bản không thể vòng qua con khỉ đó để đi cứu Kim Yong Ji.
Đối với an toàn của mình, Viên Mục Dã thật ra không suy nghĩ nhiều, bởi vì con khỉ cái này có thể nhìn bằng mắt thường, hơn nữa trong tay cậu có súng, kể cả sức chiến đấu của đối phương cực kỳ mạnh thì Viên Mục Dã vẫn tự tin có thể bắn một phát là chết ngay.
Đến lúc cuối cùng Viên Mục Dã vẫn nghĩ như vậy, nhưng không ngờ được là vào lúc quan trọng nhất này khẩu súng lại không bắn được! Viên Mục Dã đờ người ra, nhưng con khỉ cái đó đã đánh về phía này, cậu đành phải dùng khẩu súng trong tay đập vào mặt nó.
Cú đánh này không hề nhẹ, con khỉ kia hét lên một tiếng thảm thiết, tiếc là không ngăn được động tác đang nhào đến của nó… Viên Mục Dã vẫn còn nhớ rõ mồn một cảnh con quái vật này ăn đùi người lúc nãy, nếu bây giờ cậu bị cái miệng to như chậu máu cắn một cái, kể cả không chết chắc cũng phải mất một khối thịt!
Lúc đó Viên Mục Dã chỉ có một suy nghĩ, cắn thì cắn nhưng đừng có cắn vào mặt, nếu không sau này thật sự không còn mặt mũi gặp ai! Cậu đâu thể nói cho người khác biết vết sẹo trên mặt mình là do một con khỉ mẹ cắn!
Trong lúc Viên Mục Dã đang cố giãy giụa lần cuối bằng cách ngửa người ra sau để tránh cái miệng rộng của con khỉ kia, cậu bỗng cảm giác có một dòng nước nóng phụt một cái tung tóe lên mặt, sau đó con khỉ mẹ đột nhiên nhảy ra rồi kêu loạn cả lên.
Lúc này Viên Mục Dã mới nhìn thấy, hóa ra tai bên trái của nó đã bị một con dao quân dụng sáng loáng cắt đứt. Máu tươi màu lam phun đầy mặt Viên Mục Dã, mùi tanh dính ngay trên miệng khiến cậu không chịu được phải vội dùng tay áo lau đi ngay.
Con khỉ cái đột nhiên bị cắt tai, cơn đau đớn kịch liệt khiến nó càng bị kích thích thêm, nó trở nên điên cuồng nhào về phía mấy người ở phía sau…
Viên Mục Dã nhìn thấy con dao quân dụng trên mặt đất thì biết người vừa cứu mình chắc chắn là Đoàn Phong, cậu vội vàng bò dậy để đi tìm khẩu súng mình vừa dùng để nện con khỉ kia.
Đó là khẩu súng ngắn duy nhất còn đạn của bọn họ, nếu như không tìm được, vậy mấy người bọn họ chỉ còn cách là cận chiến với con khỉ cái! Cũng may Viên Mục Dã sờ soạng một lúc là đã tìm được khẩu súng đang bị kẹt đạn, sau khi mở khẩu súng và lấy viên đạn không nổ ra, cậu chuẩn bị lên đạn một lần nữa…
Mặc dù kỹ thuật tháo lắp súng của Viên Mục Dã không bằng Hoắc Nhiễm, nhưng dù sao cũng đã tập luyện trong trường cảnh sát, lúc này chỉ cần không hốt hoảng, giữ tay ổn định thì sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng không biết vì sao mà con khỉ cái vừa rồi còn đang giao đấu với Đoàn Phong bỗng như hiểu ra một chuyện. Hiện giờ có vẻ như Viên Mục Dã là người có sức chiến đấu yếu nhất trong đám người, thế là con súc sinh này giả vờ đánh một chiêu, sau đó quay đầu đánh về phía Viên Mục Dã.
Lúc đó Viên Mục Dã còn cần một chút nữa mới lắp xong khẩu súng trong tay, nếu tâm lý yếu chắc cậu đã sợ tè ra quần rồi! Cũng may Viên Mục Dã đủ bình tĩnh, cậu hơi sửng sốt, nhưng vào lúc quan trọng nhất vẫn xử lý xong khẩu súng rồi bắn một phát vào đầu con khỉ cái.
Bởi vì khoảng cách hơi gần, cho nên viên đạn này của Viên Mục Dã đã bắn toác đầu con khỉ! Mấy người Đoàn Phong chạy đến nhìn thấy vậy đều thở phào, nếu bị cắn một cái cũng không phải đùa đâu.
Mấy người nhìn nhau rồi cùng cười, Trương Khai đi tới đỡ Viên Mục Dã dậy và khen: “Được lắm! Gặp nguy mà không loạn, hơi có một chút tiềm chất làm lãnh đạo đấy!”
Viên Mục Dã vốn định nói một câu đùa giỡn để làm bầu không khí khẩn trương dịu lại, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới Kim Yong Ji vẫn còn đang bị bịt thở, thế là cậu vội vàng đi qua đó rồi dùng tay gỡ mấy thứ buồn nôn trên mặt anh ta ra.
Lúc này hai mắt Kim Yong Ji đã trợn ngược, giống như không còn thở nữa. Trong lúc Viên Mục Dã đang do dự có nên hô hấp nhân tạo cho anh ta không thì thấy Kim Yong Ji “A…” một tiếng rồi bắt đầu thở.
Viên Mục Dã thấy vậy vội dùng nước sạch trong chai rửa mặt cho anh ta, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Anh Kim, bây giờ anh cảm giác thế nào?”
Mặc dù Kim Yong Ji đã thở được, nhưng nếu muốn nói chuyện bình thường thì còn phải chờ một lúc nữa. Viên Mục Dã thấy anh ta không còn đáng ngại, bèn đỡ anh ta đi tới bên cạnh tường để nghỉ ngơi, sau đó đưa những tư liệu thí nghiệm đã phát hiện trong tủ sắt trước đó cho Đoàn Phong: “Chắc tổng giám đốc Lâm sẽ cảm thấy hứng thú với những tài liệu này…”
Đoàn Phong nhìn sơ qua, mặt anh ta sầm lại: “Nhóm của mấy người họ Kim kia chắc đến vì thứ này, chỉ là bọn họ không ngờ ở trên đảo Kapok, ngoại trừ những tài liệu này ra thì còn có cả bọn quái vật ăn thịt người nữa.”
Việc đã đến nước này, những người của số 54 đã đoán ra gần hết mọi chuyện. Tiếp đó họ kiểm tra toàn bộ biệt thự nhà họ Hoàng một lượt từ trong ra ngoài, sau khi xác nhận không còn loại quái vật tàng hình kia nữa thì mới liên hệ với lão Lâm.
Kim Yong Ji mặc dù giữ được cái mạng nhỏ của mình, nhưng anh ta cũng bị thương khá nặng, chân trái từ đầu gối trở xuống đã bị bọn quái vật cắn mất. Còn mục đích thật sự khi họ đến đảo Kapok thì anh ta không hề nhắc đến một chữ.
Dù sao nhiệm vụ lần này của nhóm anh ta đã thất bại, những người đi theo anh ta đều chết trên đảo, hơn nữa chuyện này không thể để lộ ra ngoài sáng, cho nên anh ta không nói… Người của số 54 cũng không nhắc đến.
Còn về phần quân đội nước J… Đúng là toàn một đám gian xảo. Sau khi biết chuyện xảy ra trên đảo Kapok, bọn họ không lập tức lên đảo để giải quyết hậu quả mà lại cứ nhất định yêu cầu mấy người Đoàn Phong ở trên đảo chờ một đêm, sáng sớm hôm sau mới có thể phái quân đến đó.