Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 129: Cảnh trong mơ trở thành hiện thực

Chương 129: Cảnh trong mơ trở thành hiện thực

Tất nhiên Viên Mục Dã cũng không rõ, có điều trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy có thể có liên quan đến việc cậu ghét thuốc lá. Về phần có phải hay không, chính cậu cũng không nói rõ được.
Sau đó Đoàn Phong kể lại tình hình của Viên Mục Dã cho tiến sĩ Lâm đang đi công tác bên ngoài qua điện thoại. Anh ta nghe xong cũng cho rằng lý do hiện giờ Viên Mục Dã chỉ có thể di chuyển thuốc lá, hoàn toàn là bởi vì trong tiềm thức cậu ghét thuốc lá.
Đúng như tiến sĩ Lâm dự đoán trước đây. Mặc dù Viên Mục Dã có được năng lực có thể di chuyển đồ vật bằng suy nghĩ, nhưng về mặt thao tác vẫn chưa ổn định, cho nên mới xuất hiện tình huống trước mắt.
Có điều, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Anh ta tin tưởng chỉ cần cho Viên Mục Dã thêm một ít thời gian, cuối cùng chắc hẳn có thể đạt tới trạng thái lý tưởng trong lòng anh ta.
Buổi tối hôm đó, Viên Mục Dã và Kim Bảo mới từ bên ngoài về, điện thoại di động trong túi cậu bỗng đổ chuông, Viên Mục Dã lấy ra xem, là điện thoại của Hoắc Nhiễm. Bình thường thằng nhóc này rất ít gọi điện thoại cho mình, cho nên Viên Mục Dã đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó.
“Anh, bây giờ anh có rảnh không? Có thể đến đây giúp em một chút không…?” Giọng Hoắc Nhiễm hơi hoảng truyền ra từ điện thoại di động.
“Cậu đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Giọng nói của Hoắc Nhiễm rõ ràng hơi do dự, nhưng ngay sau đó lại nghe cậu ta nói: “Không… không phải em, là một người bạn của em... Hình như cậu ấy giết người rồi!”
“Cái gì?!” Viên Mục Dã kinh hãi.
Viên Mục Dã nghe mức độ hoảng loạn trên điện thoại thì suy đoán rằng đó không phải là chuyện nhỏ, vì thế cậu bảo Hoắc Nhiễm trước hết đừng rối, gửi địa chỉ chi tiết cho mình và đợi cho đến khi cậu đến rồi hẵng nói.
Trước khi ra ngoài, Viên Mục Dã nghĩ có cần gọi điện thoại cho Trương Khai không, nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm như vậy. Bởi vì nếu Hoắc Nhiễm muốn cho Trương Khai biết, cậu ta sẽ không cần phải nhờ mình giúp đỡ.
Còn may địa chỉ Hoắc Nhiễm gửi đến không quá xa, là một khu chung cư khá cũ kỹ. Viên Mục Dã đi taxi chưa đầy mười phút đã đến. Mà khi cậu tới nơi, lòng cũng không khỏi chùng xuống… Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm của Viên Mục Dã, cậu vừa tới đã ngửi thấy mùi máu tươi, xem ra đây chắc chắn là hiện trường phát hiện vụ án.
Hoắc Nhiễm vừa thấy Viên Mục Dã tới, lập tức chạy ra đón như là nhìn thấy cứu tinh: “Anh, đây là bạn của em, Kỷ Tinh Vũ. Cậu ấy… hình như cậu ấy giết người rồi!”
Viên Mục Dã nhìn sang cậu trai có vẻ mặt lúng túng ngơ ngác kia, chắc ngang tuổi Hoắc Nhiễm. Cậu ta đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách một cách bất lực, không ngừng chùi vết máu trên tay.
“Người xảy ra chuyện đâu?” Viên Mục Dã trầm giọng hỏi.
Hoắc Nhiễm giơ tay chỉ vào trong một gian phòng ngủ: “Ở trong đó…”
Viên Mục Dã nhanh chân đi vào, ngay sau đó cậu nhìn thấy hai người nam nữ máu thịt be bét nằm trên chiếc giường đôi trong phòng ngủ. Viên Mục Dã vội vàng bước lên xem xét tình trạng của hai người, kết quả dò mạch đập thì phát hiện hai người đều đã tắt thở.
Lúc này cậu quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nhiễm: “Báo cảnh sát chưa?”
Hoắc Nhiễm lắc đầu: “Chưa…”
Viên Mục Dã thở dài, rồi rút điện thoại di động ra gọi cho Từ Lệ…
Sau khi cúp điện thoại, Viên Mục Dã ngồi trước mặt Kỷ Tinh Vũ, nhẹ giọng nói: “Trước khi cảnh sát tới, có phải cậu nên nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Hoắc Nhiễm cũng vội vã ngồi ở bên cạnh Viên Mục Dã: “Vừa rồi Tiểu Vũ gọi điện thoại cho em, nên em…”
“Không phải bảo cậu nói, để cậu ta nói!” Viên Mục Dã ngắt lời luôn.
Lúc này, chàng trai tên Kỷ Tinh Vũ kia từ từ ngẩng đầu, nói bằng vẻ mặt hoảng hốt: “Tôi cũng không biết là chuyện gì. Tôi không giết người, nhưng bọn họ… nhưng bọn họ đã chết!”
Viên Mục Dã hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn khuyên: “Nói từ từ, biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu…”
Kỷ Tinh Vũ là hàng xóm kiêm bạn nối khố của Hoắc Nhiễm, vừa mới tốt nghiệp đại học. Trong khoảng thời gian này, cậu ta đang ở nhà chuẩn bị thi cao học. Tối hôm nay, cậu ta vẫn như bình thường, ăn cơm tối xong thì về phòng ôn bài.
Cậu ta ôn bài đến hơn chín giờ tối thì hơi mệt, nên gục xuống bàn ngủ gật, nghĩ rằng lát nữa mười giờ, mẹ sẽ đúng giờ đưa trái cây vào, đến lúc đó mẹ sẽ đánh thức cậu ta cũng không muộn.
Kết quả khi cậu ta bị ác mộng làm bừng tỉnh mới phát hiện, trên bàn mình đúng là có đặt một đĩa trái cây đã cắt sẵn, nhưng mẹ lại không đánh thức mình. Kỷ Tinh Vũ nhìn giờ, lúc này đã sắp mười một giờ.
Vì thế cậu ta nhanh chóng ngồi thẳng người, xoa mặt thật mạnh, chuẩn bị tiếp tục đọc sách… Cũng không biết tại sao, cậu ta càng nghĩ càng thấy không thích hợp! Bình thường nếu mẹ thấy cậu ta đang ngủ, chắc chắn sẽ gọi cậu ta dậy trước tiên, nhưng sao hôm nay lại mặc kệ để cậu ta ngủ chứ?
Nghĩ đến đây, cậu ta bèn đứng dậy ra khỏi phòng, phát hiện tivi ở phòng khách còn đang mở, nhưng trên ghế sofa không có ai. Vì thế Kỷ Tinh Vũ vô thức gọi “Mẹ!”, nhưng trong nhà không ai đáp lại cậu ta.
Ban đầu cậu ta còn nghĩ có phải cha mẹ quên chưa tắt tivi mà đã đi ngủ không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy với trí nhớ của mẹ mình, chắc chắn không thể xảy ra chuyện như vậy được. Hơn nữa âm lượng của tivi cũng khá lớn, trừ khi người trong phòng ngủ như chết rồi, nếu không thì không thể nào không biết tivi chưa tắt được.
Lúc này cậu ta đột nhiên nhớ tới cơn ác mộng mình vừa nằm mơ thấy. Một suy nghĩ chẳng lành thoáng lóe lên trong đầu cậu ta… Vì thế cậu ta lập tức chạy vào phòng bếp, không thấy con dao chặt xương trên giá đâu! Sau đó Kỷ Tinh Vũ phát hiện xác chết đẫm máu của cha mẹ cậu ta và con dao chặt xương dính máu trong phòng ngủ.
Nghe thế, Viên Mục Dã đè thấp giọng hỏi cậu ta: “Tại sao cậu nghi ngờ là mình giết bọn họ?”
Kỷ Tinh Vũ đáp với vẻ căng thẳng: “Tôi… Tôi đã nằm mơ thấy một giấc mơ cực kỳ đáng sợ lúc ngủ gật. Ở trong mơ… tôi đã giết họ bằng dao chặt xương trong phòng bếp!”
“Nhưng đó chỉ là một cơn ác mộng, cũng không phải hiện thực…” Viên Mục Dã nói.
“Không, cảnh trong mơ đã trở thành hiện thực! Giống nhau như đúc… Dáng vẻ của bọn họ giống trong mơ như đúc!!” Kỷ Tinh Vũ đột nhiên kích động nói.
Viên Mục Dã cảm thấy cảm xúc của Kỷ Tinh Vũ hơi mất kiểm soát quá mức. Vì thế cậu nhẹ giọng xoa dịu cậu ta: “Trước hết cậu đừng sợ. Lát nữa, đội trưởng đội cảnh sát hình sự tới đây là bạn của tôi. Anh ấy sẽ giúp cậu… Còn nữa, máu ở trên tay cậu là thế nào?”
“Khi tôi phát hiện ra bọn họ, nhìn thấy họ còn đang chảy máu nên muốn tìm đồ cầm máu… Nhưng ấn như thế nào cũng không ngăn được, máu vẫn chảy ra liên tục.” Vẻ mặt của Kỷ Tinh Vũ đau khổ.
Viên Mục Dã nghe đến đó thì quay đầu nói với Hoắc Nhiễm: “Còn cậu lại làm sao thế này!?”
Hoắc Nhiễm lí nhí trả lời: “Em nhận được điện thoại của Tiểu Vũ rồi chạy tới đây. Lúc tới, cha mẹ cậu ấy đã như vậy rồi! Cậu ấy nói với em rằng đã giết cha mẹ ở trong mơ. Em cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra được, cho nên mới muốn gọi anh đến xem tình hình ra sao.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất