Chương 130: Vốn sinh ra đã không giỏi
Viên Mục Dã nhéo mi tâm: “Tình huống cụ thể còn phải đợi cảnh sát đến rồi hẵng nói. Sau khi tới đây, cậu có vào phòng ngủ không? Có động chạm vào xác chết không!?”
Hoắc Nhiễm vội vàng lắc đầu: “Không, em chỉ đứng ngoài cửa liếc nhìn từ xa thôi, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho anh.”
Lúc này, Viên Mục Dã mới có thời gian xem tình hình ở hiện trường… Đây chắc là một gia đình làm công ăn lương bình thường. Đồ dùng trong nhà là kiểu dáng của ít nhất mười năm trước, còn về trang trí trong nhà lại càng cũ kỹ hơn.
Mặc dù ở đây vừa mới xảy ra một vụ án giết người, nhưng lúc Viên Mục Dã vào lại không cảm nhận được bất cứ từ trường tư duy nào. Tình huống như thế này có hai khả năng. Một là chấp niệm của hai nạn nhân không sâu, cơ bản chẳng để lại từ trường tư duy gì cả. Hai là trong phòng đang có quá nhiều người, từ trường ảnh hưởng lẫn nhau, thế cho nên Viên Mục Dã không thể đọc được từ trường còn lưu lại ở đây.
Nhưng mặc kệ là tình huống nào, kết quả cuối cùng là mặc dù có Viên Mục Dã tới, cũng không thể làm rõ rốt cuộc trước đó ở đây đã xảy ra chuyện gì… Nếu cậu nhất định muốn biết, thì phải chờ đến khi dọn sạch hiện trường rồi đến một chuyến mới được.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã xoay người nói với Kỷ Tinh Vũ: “Một lát nữa cảnh sát tới, cậu thấy cái gì thì nói cái đó. Về cơn ác mộng kia... tạm thời đừng kể, biết chưa?”
Kỷ Tinh Vũ mờ mịt gật đầu, nhưng Viên Mục Dã thấy ánh mắt cậu ta mơ hồ, cũng không biết thằng nhóc này có thể nhớ những lời mình vừa nói không?!
Không bao lâu sau, Từ Lệ dẫn mấy đồng nghiệp của đội 6 đến, phía sau còn có Diệp Dĩ Nguy và một pháp y thực tập đi theo. Viên Mục Dã gật đầu nói với bọn họ: “Xác chết ở trong phòng ngủ…”
Là người báo án, Từ Lệ cần phải lấy lời khai của Viên Mục Dã trước. Về xác của cha mẹ Kỷ Tinh Vũ, tạm thời giao cho nhóm Diệp Dĩ Nguy.
Cũng còn may vào thời khắc mấu chốt, Kỷ Tinh Vũ không ngu ngốc nói ra là mình “giết người trong mơ”, nhưng lời khai của cậu ta cũng có vài chỗ không hợp lý lắm. Đầu tiên, phòng của Kỷ Tinh Vũ cách phòng của cha mẹ cậu ta không đến ba mét. Nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, cậu ta không thể không nghe thấy một tiếng động nào được.
Một điều nữa là, khi Diệp Dĩ Nguy kiểm tra xác chết bước đầu, phát hiện cẳng tay và hổ khẩu của xác chết nữ đều có vết thương do chống cự ở mức độ khác nhau. Điều này chứng minh bà ấy đã chống cự lúc bị xâm hại.
Trong trường hợp này, nạn nhân không thể không phát ra âm thanh nào cả. Mặc dù lúc ấy Kỷ Tinh Vũ ngủ say như chết, đáng lẽ cậu ta cũng có thể nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của mẹ mình mới đúng… Nhưng từ đầu đến cuối Kỷ Tinh Vũ khăng khăng mình luôn ngủ, chẳng nghe thấy gì.
Sau đó cảnh sát đã tiến hành điều tra hiện trường, nhưng không thấy cửa sổ có dấu vết bị cạy mở. Mặc dù cảnh trong phòng ngủ rất bi thảm, nhưng cũng không có bất cứ dấu vết lục lọi nào, có thể loại trừ khả năng trộm vào nhà cướp của giết người.
Sau khi tất cả công việc của cảnh sát kết thúc đã là hơn ba giờ đêm. Viên Mục Dã thấy tình hình thế này, chắc hẳn tạm thời Kỷ Tinh Vũ không thể ở nhà được. Vì thế cậu hỏi cậu ta có còn người thân nào ở thủ đô để ở nhờ không?
Kết quả Kỷ Tinh Vũ lắc đầu nói: “Không còn nữa…”
Viên Mục Dã thở dài rồi nói: “Được rồi. Chắc là cảnh sát sẽ còn phong tỏa nhà cậu mấy ngày. Như vậy đi, tôi đưa cậu đến khách sạn gần đây ở vài ngày, chờ đến khi phía cảnh sát làm việc xong, cậu có thể về nhà ở.”
Với tình hình trước mắt, Viên Mục Dã cũng chỉ có thể đưa Kỷ Tinh Vũ đến khách sạn ở vài ngày. Bởi vì mặc dù cậu ta rất thân với Hoắc Nhiễm, nhưng bản thân thằng nhóc kia vẫn đang ở ký túc xá trong đơn vị, đâu có chỗ nào để sắp xếp cho Kỷ Tinh Vũ đâu.
Mặc dù nhà Viên Mục Dã rộng, nhưng suy cho cùng hôm nay cậu cũng mới quen biết với cậu ta thôi, mà thằng nhóc này lại vừa mới mất đi cả cha lẫn mẹ, đang cần thời gian ở một mình để tiêu hóa nỗi đau thương trước mắt, cho nên Viên Mục Dã đưa cậu ta về nhà ở cũng không thích hợp cho lắm…
Còn may trước khi tới, Viên Mục Dã có thấy một nhà nghỉ không bắt mắt lắm ở gần đây. Thế là cậu dẫn Hoắc Nhiễm và Kỷ Tinh Vũ đến nhà nghỉ đó thuê một gian phòng cho Kỷ Tinh Vũ ngủ trước, có chuyện gì ngày mai nói sau.
Viên Mục Dã vốn tưởng rằng đêm đó Hoắc Nhiễm sẽ ở bên cạnh cậu bạn từ nhỏ của mình, kết quả Viên Mục Dã mới vừa thanh toán tiền thuê phòng năm ngày ở quầy lễ tân xong, khi đang chuẩn bị đi thì lại thấy Hoắc Nhiễm đuổi theo phía sau.
“Cậu không ở với Kỷ Tinh Vũ à?” Viên Mục Dã hơi kinh ngạc.
Hoắc Nhiễm đáp với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiểu Vũ nói muốn yên tĩnh một mình nên em đành phải ra tìm anh…”
Hai người lên xe taxi, Viên Mục Dã vốn định đưa Hoắc Nhiễm về ký túc xá của đơn vị trước, nhưng Hoắc Nhiễm lại đọc địa chỉ nhà Viên Mục Dã cho tài xế,
Viên Mục Dã vừa nghe vậy bèn nói với Hoắc Nhiễm: “Đưa cậu về trước đã!”
Kết quả Hoắc Nhiễm lại lắc đầu: “Trễ quá rồi, chắc đầu bếp Lưu đã khóa cửa từ lâu. Tối hôm nay em có thể ngủ ở nhà anh không?”
Viên Mục Dã liếc nhìn giờ, đúng là muộn quá rồi. Chắc chỉ hai tiếng nữa là trời sáng, vì thế cậu cười bảo: “Vậy đến nhà tôi ở tạm cho hết đêm đi!”
Khi về đến nhà, nhìn thấy Hoắc Nhiễm, Kim Bảo hào hứng lạ thường, nó cứ vòng quanh cậu ta ngửi liên tục. Mặc dù ngoài miệng Hoắc Nhiễm không nói gì, nhưng cơ thể cậu ta lại giữ nguyên trạng thái cứng đờ… Viên Mục Dã nhận ra, chắc là Hoắc Nhiễm hơi sợ chó, vì thế cậu nhốt Kim Bảo ở phòng khách.
Không biết có phải do ngủ trễ quá hay không, mà khi hai người lên giường lại không ngủ được ngay, thế nên họ nói chuyện về trường hợp của Kỷ Tinh Vũ. Hoắc Nhiễm nói bọn họ đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi, từ sau khi Hoắc Nhiễm vào lớp thiếu niên, cậu ta hầu như mất liên lạc với Kỷ Tinh Vũ.
Viên Mục Dã lấy làm lạ: “Nếu đã nhiều năm không gặp mặt, tại sao vừa xảy ra chuyện là cậu ta lập tức nhớ tới việc gọi điện thoại cho cậu chứ?”
“Mấy ngày trước bọn em đã từng gặp nhau một lần, lưu lại số điện thoại của nhau. Tính cách của cậu ấy khá khó gần nên chắc cũng chẳng có bạn bè gì ở thủ đô, bởi vậy đã nghĩ tới em đầu tiên khi gặp phải chuyện như thế này.” Hoắc Nhiễm nói.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi: “Kỷ Tinh Vũ là người như thế nào? Tính tình có tốt không?”
Hoắc Nhiễm thở dài: “Tính cách của Tiểu Vũ rất hướng nội. Từ nhỏ đến lớn, trừ học tập, cậu ấy không có hứng thú với bất cứ chuyện gì khác.”
Viên Mục Dã cười bảo: “Thế chẳng phải là học sinh giỏi bẩm sinh à?!”
Ai ngờ Hoắc Nhiễm lại lắc đầu: “Cậu ấy không phải bẩm sinh đã là học sinh giỏi đâu. Mặc dù mỗi lần thi cử đều có thể đứng đầu, nhưng đồng thời cậu ấy cũng phải trả giá bằng sự cố gắng gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần so với người khác mới được.”
Viên Mục Dã đã hiểu. Nói cách khác, bản thân Kỷ Tinh Vũ cũng không thông minh, nhưng cậu ta ham học và chịu khó học, cho nên mặc dù vốn sinh ra đã không giỏi, nhưng cậu ta vẫn có thể lấy được thành tích rất tốt nhờ sự cố gắng của mình.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Con mọt sách điển hình… Vậy quan hệ của cậu ta với cha mẹ thế nào?”