Chương 131: Phối hợp điều tra
“Em cũng không rõ lắm, vì dù sao cũng đã rất nhiều năm bọn em không gặp nhau rồi. Có điều khi còn nhỏ em đã từng đến nhà cậu ấy một lần, quả thật cha mẹ cậu ấy cho em ấn tượng hơi đáng sợ!” Hoắc Nhiễm nói.
Viên Mục Dã hỏi: “Đáng sợ? Đáng sợ kiểu như thế nào?”
Lúc này Hoắc Nhiễm nghiêng người qua: “Nói như thế nào nhỉ, là nghiêm khắc đến mức đáng sợ! Lúc ấy bọn em còn đang học tiểu học, nhưng mẹ cậu ấy lại lập thời gian biểu mỗi một ngày cho Tiểu Vũ không thiếu một giây phút nào, đến mức giờ nào cần phải làm chuyện gì, thiếu một chút cũng không được.”
“Khoa trương đến thế cơ à? Có khi nào Kỷ Tinh Vũ nảy sinh thù hận với cha mẹ mình vì bị quản lý nghiêm khắc trong thời gian dài không?” Viên Mục Dã hỏi.
Hoắc Nhiễm lắc đầu ngay: “Không thể nào. Kỷ Tinh Vũ luôn rất dựa dẫm vào cha mẹ mình. Lúc trước em còn tưởng rằng giờ mọi người đều đã trưởng thành, chắc cậu ấy sẽ không giống như trước nữa. Nhưng lần trước bọn em gặp mặt, cậu ấy vẫn cứ ba câu không rời cha mẹ, hở ra là nói, mẹ mình nói cha mình nói… Anh cũng thấy hoàn cảnh nhà cậu ấy đó. Để cho Tiểu Vũ vào trường học tốt nhất, cả nhà gần như đã dốc hết tài sản. Tiểu Vũ lại là một người cực kỳ hiểu chuyện, từ nhỏ đã có thể thấu hiểu nỗi khổ của cha mẹ mình.”
Nghe xong lời Hoắc Nhiễm nói, Viên Mục Dã chìm sâu vào suy nghĩ. Mặc dù ngoài miệng cậu chưa nói gì, nhưng trong đầu cũng đã có phán đoán. Tuy rằng Kỷ Tinh Vũ và Hoắc Nhiễm quen biết nhau từ nhỏ, nhưng suy cho cùng bọn họ đã nhiều năm không gặp. Tính cách con người thường sẽ theo thay đổi theo hoàn cảnh. Đôi khi còn có thể bởi vì một việc mà thay đổi hẳn một người. Cho nên Kỷ Tinh Vũ theo lời Hoắc Nhiễm chưa chắc là Kỷ Tinh Vũ chân thật nhất hiện giờ…
Vốn dĩ Viên Mục Dã còn muốn hỏi ít chuyện khác, ai ngờ lúc này lại nghe thấy bên Hoắc Nhiễm truyền đến tiếng hít thở đều đặn. Cậu hé mắt nhìn sang, hóa ra vừa rồi lúc mình suy nghĩ, thằng nhóc này đã ngủ rồi.
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm mới vừa dậy đã nhận được điện thoại của Từ Lệ. Anh ta nói qua điện thoại một cách hơi khó xử: “Kỷ Tinh Vũ đang ở đâu? Chúng tôi có ít tình huống cần cậu ta tới cục cảnh sát phối hợp điều tra…”
Lòng Viên Mục Dã chùng xuống, mấy chữ “phối hợp điều tra” này nói thì dễ nghe, nhưng Viên Mục Dã biết một khi cảnh sát dùng bốn chữ này, chứng tỏ người được yêu cầu phối hợp kia đã trở thành kẻ tình nghi trong mắt cảnh sát.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi bảo: “Như vậy đi! Bây giờ tôi sẽ đưa Kỷ Tinh Vũ qua đó, nếu thực sự có chuyện gì, cũng coi như là chủ động ra làm chứng. Anh xem thế nào?”
Từ Lệ hơi do dự rồi thở dài: “Được thôi! Ai bảo cậu ta quen cậu chứ?!”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Nhiễm ở cạnh vội hỏi: “Làm sao vậy? Có phải vụ án của cha mẹ Tiểu Vũ đã xảy ra vấn đề gì không?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Giờ tôi cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào. Có điều bây giờ cảnh sát yêu cầu Kỷ Tinh Vũ đến phối hợp điều tra!”
“Thế chẳng phải là nghi ngờ cậu ấy giết cha mẹ mình à? Sao có thể chứ! Cha mẹ cậu ấy thương cậu ấy như vậy, cậu ấy lại dựa dẫm vào cha mẹ như thế. Tuyệt đối không thể nào!” Hoắc Nhiễm hơi kích động.
Thấy dáng vẻ sốt ruột của cậu ta, Viên Mục Dã thở dài nói: “Đi thôi, bây giờ chúng ta dẫn cậu ta đi phối hợp điều tra đã. Nếu thật sự có vấn đề gì… cũng coi như cậu ta chủ động tự thú.”
Hoắc Nhiễm hơi khựng lại, sau đó nói vẻ nhụt chí: “Anh, anh nói Tiểu Vũ thật sự có thể giết cha mẹ mình sao?”
Lúc này Viên Mục Dã giơ tay xoa đầu cậu ta rồi cười bảo: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, là bạn bè… cậu đã làm hết chuyện có thể làm cho cậu ta rồi.”
Biểu cảm của Hoắc Nhiễm hơi cô đơn: “Anh, lần này cảm ơn anh. Anh không biết chứ, từ nhỏ đến lớn em chỉ có một người bạn là Tiểu Vũ. Em thật sự không hy vọng cậu ấy xảy ra chuyện.”
Viên Mục Dã lập tức đồng cảm nhìn sang Hoắc Nhiễm, có điều với tính cách thúi hoắc của thằng nhóc này, đúng là không dễ kết bạn kết bè cho lắm…
Sau đó Viên Mục Dã gọi điện thoại cho Đoàn Phong, kể lại một cách đơn giản tình hình bên này, đồng thời cũng xin nghỉ buổi sáng cho mình và Hoắc Nhiễm. Đoàn Phong hỏi bọn họ có cần anh ta qua đó giúp không? Viên Mục Dã bèn cười đáp: “Tạm thời vẫn chưa cần… Chờ khi tôi không trị được sẽ mời ngài ra tay.”
Khi hai người Viên Mục Dã tới khách sạn, Kỷ Tinh Vũ vẫn còn chưa ngủ dậy, Hoắc Nhiễm gõ cửa cả buổi, bên trong mới có tiếng động. Kết quả Viên Mục Dã đi vào phòng thì thấy môi Kỷ Tinh Vũ tái nhợt, hai má lại ửng đỏ bất thường.
Cậu giơ tay sờ thử trán Kỷ Tinh Vũ, sắc mặt sầm xuống: “Cậu sốt rồi.”
Kỷ Tinh Vũ hơi ngơ ngác sờ mặt mình: “Phải không? Bảo sao tôi cứ cảm thấy đau đầu chóng mặt.”
Viên Mục Dã thấy dáng vẻ ốm yếu của Kỷ Tinh Vũ thì thầm nghĩ, dẫu sao cậu nhóc này vẫn còn quá trẻ, lại vừa mới trải qua cú sốc kép tang cha mẹ, nhất thời không thừa nhận được cũng là bình thường. Nghĩ đến đây, cậu đành phải rút điện thoại gọi cho Từ Lệ, nói mình muốn đưa Kỷ Tinh Vũ đến bệnh viện trước cái đã…
Từ Lệ nghe vậy thì tỏ vẻ bây giờ mình sẽ phái người qua, nhưng Viên Mục Dã lại ngăn cản anh ta: “Có tôi đi theo mà anh vẫn không yên tâm à?”
“Đương nhiên không phải, nhưng có một chuyện mà cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Chúng tôi phát hiện một dấu vân tay trên con dao chặt xương kia…” Từ Lệ trầm giọng xuống.
Nghe giọng điệu của Từ Lệ, Viên Mục Dã thầm biết không ổn rồi, cậu vội vàng hỏi: “Là của Kỷ Tinh Vũ ư?”
Đối phương thở dài đáp: “Ừ… Cho tới bây giờ, hiện trường xảy ra vụ án vẫn chưa phát hiện dấu vết của kẻ tình nghi khác. Đúng rồi, thằng nhóc này là gì của cậu? Cậu nói rõ với tôi đi, để tôi dễ tính toán.”
Lúc này Viên Mục Dã liếc nhìn Hoắc Nhiễm đứng cạnh: “Một người bạn từ bé của em trai tôi…”
Lúc ra khỏi bệnh viện, Viên Mục Dã nhìn thấy ngay xe của Trương Khai đậu ở cửa. Cậu cau mày lại, nghĩ thầm mình không nói với Đoàn Phong rằng phải tới bệnh viện mà, sao Trương Khai lại chờ họ ở đây chứ?
Lúc này cậu quay đầu nhìn sang Hoắc Nhiễm, thấy vẻ mặt thằng nhóc kia khó chịu: “Không phải đã nói không cho anh đến rồi à?!”
Trương Khai tức giận: “Tôi tới làm tài xế miễn phí cho mấy người còn không được chắc? Đúng là chẳng biết người ta có lòng tốt gì cả!”
Hóa ra hồi sáng Trương Khai thấy Viên Mục Dã và Hoắc Nhiễm đều không có mặt nên hỏi Đoàn Phong bọn họ đi đâu? Đoàn Phong thuận miệng đáp: “Một người bạn của Hoắc Nhiễm gặp phải chút phiền phức. Hai người họ đi hỗ trợ.”
Nghe vậy, trong lòng Trương Khai cảm thấy hơi hụt hẫng. Tốt xấu gì mình cũng là anh họ của Hoắc Nhiễm, sao vừa gặp chuyện lại nghĩ đến Viên Mục Dã trước tiên chứ? Vì thế cậu ta căm tức gọi cho Hoắc Nhiễm, hỏi thằng nhóc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chắc có lẽ Hoắc Nhiễm chưa nói được mấy câu trong điện thoại đã để lộ ra chuyện bọn họ đang ở bệnh viện, vì thế Trương Khai lập tức lái xe đến đây…
Viên Mục Dã thấy Trương Khai cũng đã tới rồi, nên cười và nói với Hoắc Nhiễm: “Có tài xế miễn phí còn oán trách cái gì? Đi nhanh thôi, đã chậm trễ nhiều thời gian rồi đấy.”