Chương 144: Như mèo
Trương Khai đề nghị tìm từng tòa nhà một, nhưng Đoàn Phong lại lắc đầu nói: “Chúng ta không phải là cảnh sát, gõ cửa từng nhà tìm người không thích hợp...”
“Vậy làm sao bây giờ? Báo cảnh sát?” Trương Khai nóng nảy nói.
Đoàn Phong nhìn về phía Viên Mục Dã: “Cậu thấy sao?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi nói: “Báo cảnh sát đi! Có cảnh sát đi cùng chúng ta sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nếu không gặp phải người giống nhân viên kỹ thuật ban nãy... thì sẽ khiến chúng ta bị kẹt lại!”
Mặc dù chuyện này trong mắt số 54 bọn họ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nhưng Viên Mục Dã biết đối với cảnh sát đây chỉ là một vụ mất tích bình thường thôi. Gần đây những người uống say rồi mất tích có rất nhiều, nếu như cảnh sát phải hao tổn nhân lực đi tìm từng người một thì lấy đâu ra người đi phá những vụ án khác.
Viên Mục Dã nghĩ vậy nhưng vẫn gọi điện thoại cho Từ Lệ, rồi nói qua tình hình, dù sao Đại Quân cũng không phải người bình thường, cho dù có gặp dăm ba tên lưu manh cũng không phải là đối thủ của anh ta. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là trong tình trạng anh ta đang tỉnh táo...
Từ Lệ nghe thấy nói là người số 54 mất tích thì rất coi trọng, anh ta mang theo mấy đồng nghiệp nhanh chóng chạy đến. Sau đó họ lại đi đến phòng kỹ thuật xem video, dù sao Viên Mục Dã cũng không thể nói với cảnh sát là bọn họ đã hack video giám sát ở đây được.
Lần này nhân viên kỹ thuật đương nhiên không có lý do gì để từ chối, lập tức ngoan ngoãn đem video giám sát ra. Kết quả giống hệt như trước đó, Từ Lệ cũng đưa ra kết luận Trương Đại Quân đã biết mất quanh khu nhà số mười lăm. Mà camera giám sát tiếp theo là ở tòa số mười chín, bởi vậy có thể nhận định Trương Đại Quân mất tích trong khoảng từ nhà số mười lăm đến nhà số mười chín.
Có sự hỗ trợ của cảnh sát, mọi chuyện đều trở nên danh chính ngôn thuận, thậm chí ngay cả nhân viên kỹ thuật trước đó còn gây khó dễ cho bọn họ cũng đã thông báo lên loa tìm kiếm sự hỗ trợ, xem thử trong khoảng thời gian đó có ai ở trong khu này nhìn thấy một người béo say rượu không.
Nhóm Viên Mục Dã mỗi người đi theo một cảnh sát, tìm từng nhà một trong khoảng từ nhà mười lăm đến nhà số mười chín... Nhưng kết quả vẫn khiến mọi người thất vọng, chưa từng có ai nhìn thấy bóng dáng của Trương Đại Quân.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cách thời điểm Trương Đại Quân mất tích đã mười bảy tiếng đồng hồ, mà nhóm người Viên Mục Dã cùng sự hỗ trợ của Từ Lệ đã tìm quanh khu dân cư này suốt một ngày...
Đoàn Phong thấy cứ tiếp tục thế này cũng không được, nên đề nghị nhờ cảnh sát tìm chủ những chiếc xe cá nhân xuất hiện trong thời gian Đại Quân mất tích hỏi xem bọn họ có nhìn thấy con ma mem nào không?
Từ Lệ gật đầu: “Không vấn đề gì, vậy chúng tôi sẽ tìm thử, sáng mai sẽ cho các anh câu trả lời.”
Viên Mục Dã thấy Từ Lệ định đi luôn, vội giữ vai anh ta lại và nói: “Hôm nay anh Từ vất vả rồi, chờ tìm được người tôi sẽ mời anh ăn cơm!”
Từ Lệ vỗ nhẹ Viên Mục Dã: “Được rồi, không cần tỏ ra khách sáo với chúng tôi... Có điều cậu nên bảo đồng nghiệp của cậu chuẩn bị tâm lý, thời gian càng lâu thì xác suất xảy ra chuyện không hay càng lớn.”
Viên Mục Dã đã từng làm cảnh sát, sao cậu lại không hiểu đạo lý này? Hiện giờ đã cách thời điểm Đại Quân mất tích mười bảy tiếng rồi, đừng nói là rượu, cho dù uống canh Mạnh Bà thì cũng nên tỉnh rồi chứ?
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã vỗ vỗ bả vai Từ Lệ: “Được, tôi hiểu mà...”
Sau khi tiễn nhóm Từ Lệ về, Đoàn Phong bảo Trương Khai đưa Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm đi ăn cơm tối trước, bởi vì chỉ có no bụng mới có sức để tìm người, còn Viên Mục Dã và Đoàn Phong ở lại tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Nhìn bọn họ đã đi xa, Đoàn Phong mới trầm giọng nói với Viên Mục Dã: “Tôi để bọn họ đi trước, cậu và tôi đi lại con đường Đại Quân đã mất tích một lượt xem sao!”
Viên Mục Dã cũng gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy, Đại Quân chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, nhất định có manh mối nào đó mà chúng ta chưa pháp hiện ra. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì chứ?”
Mang theo câu hỏi đó, hai người một lần nữa quay lại nhà Trương Đại Quân... Kết quả khi Viên Mục Dã vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa. Hình ảnh này cậu đã từng nhìn thấy, đây là từ trường tư duy còn sót lại của vợ Đại Quân, nên cậu cũng không dừng lại mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Mặc dù khi nhìn thấy vợ Đại Quân, Viên Mục Dã chỉ hơi dao động một chút rồi bình thường trở lại, nhưng chút biến hóa này vẫn bị Đoàn Phong nhìn ra, anh ta trầm giọng hỏi: “Cậu nhìn thấy gì thế?”
“Ký ức của vợ Đại Quân trước khi chết...” Viên Mục Dã trả lời thành thật.
Đoàn Phong cau mày: “Có điểm gì khả nghi không?”
Viên Mục Dã nói: “Lúc đó trong nhà anh Đại Quân xuất hiện một người đàn ông, trước khi anh Đại Quân về thì người đó đã rời đi rồi, sau đó chị dâu nhảy lầu trước mặt anh Đại Quân.”
Đoàn Phong im lặng một lúc rồi nói: “Lần đầu cậu đến đây đã nhìn thấy điều đó phải không? Vì sao không nói cho Đại Quân biết?”
Viên Mục Dã than nhẹ: “Tình trạng của anh Đại Quân lúc đó... Tôi thực sự không biết nên mở miệng thế nào, cho nên trước khi làm rõ thân phận của người đàn ông kia, tôi sẽ không tùy tiện nói với anh ấy.”
Đoàn Phong nghĩ cũng phải, anh ta cười bảo: “Cũng đúng, nhỡ đâu Đại Quân bị phản bội thì sao? Bây giờ người cũng đã chết rồi, nói cho anh ấy biết chỉ làm anh ấy càng đau khổ hơn mà thôi...”
Viên Mục Dã nhướng mày: “Ý tôi không phải chuyện đó, tôi không nói cho anh ấy biết là vì tôi chỉ biết có người đàn ông kia xuất hiện trong nhà anh ấy, nhưng không biết vì sao người đó lại xuất hiện? Sự xuất hiện của hắn ta có liên quan gì đến cái chết của chị dâu hay không? Nói cho anh ấy biết một manh mối mờ mịt như vậy sẽ càng làm anh ấy phát điên lên, cho nên không bằng không nói gì cả.”
Đoàn Phong thấy cậu giải thích nhiều như vậy thì bật cười: “Được rồi, tôi biết cậu có nỗi khổ riêng, nhưng không biết đồng chí Đại Quân của chúng ta hiện giờ trốn ở chỗ nào?”
Viên Mục Dã thở dài: “Mặc dù tôi biết Đại Quân chưa lâu, nhưng anh ấy làm việc luôn đáng tin cậy, cho dù là chuyện khẩn cấp cũng sẽ không nói một lời mà cứ thế rời đi, hơn nữa với tình trạng nửa tỉnh nửa mê khi đó của anh ấy, đội trưởng Đoàn, anh có nghĩ rằng...”
“Không đâu!” Giọng điệu của Đoàn Phong chắc chắn: “Trương Đại Quân giống như loài mèo vậy, anh ấy không dễ chết như thế đâu! Bao nhiêu năm nay chúng tôi cùng nhau vào sinh ra tử, có nhiều lần tôi cảm thấy anh ấy không sống nổi nữa rồi nhưng cuối cùng không phải vẫn nhảy nhót tưng bừng đến tận bây giờ sao? Hơn nữa, cậu đừng thấy anh ấy ngày ngày giả ngây giả dại trước mặt chúng ta, tuy vẫn nhắc đến chuyện vợ mình, nhưng trong lòng anh ấy hiểu rõ nhất, cho nên khi chưa tìm ra được nguyên nhân cái chết của vợ anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ không tùy tiện tự sát.”
Viên Mục Dã thấy Đoàn Phong khẳng định như vậy, cũng không hỏi lại nữa, bởi vì dù sao bọn họ cũng phải tìm cho ra, sống phải thấy người, chết phải thấy xác...