Chương 143: Căn phòng trống không
Kết quả khi Tằng Nam Nam đến nơi, trong nhà Đại Quân không có ai! Mà điện thoại của Đại Quân thì vẫn đặt trên đầu giường ngủ, trên đó vẫn còn hiển thị những cuộc gọi nhỡ của mọi người...
Lúc Viên Mục Dã và mọi người chạy đến nhà Đại Quân, Tằng Nam Nam đã đứng chờ họ ở bên dưới, lúc đó sắc mặt cô ấy rất khó coi... Tình trạng của Đại Quân hai năm nay lúc tốt lúc xấu, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta chơi trò “mất tích” như thế này.
Viên Mục Dã thấy Tằng Nam Nam sốt ruột bèn lên tiếng trấn an cô: “Cô đừng vội hoảng hốt, nói cho tôi tình hình lúc cô đi vào nhà thế nào, cửa có khóa không? Trong phòng có dấu vết gì khác thường không, ví dụ như dấu vết đánh nhau chẳng hạn?”
Tằng Nam Nam vừa đi vừa nói chuyện: “Cửa vẫn khóa cẩn thận, tôi có chìa khóa nhà Đại Quân, vừa rồi tôi dùng chìa khóa vặn một vòng đã mở được cửa. Điều này chứng tỏ khi anh Đại Quân ra khỏi nhà chỉ đóng cửa lại chứ không phải dùng chìa khóa lại. Còn trong nhà thì vẫn giống như lúc chúng ta đi về hôm qua, không có gì thay đổi... Điều khác biệt duy nhất là anh Đại Quân trên giường đã biến mất.”
Nghe vậy Viên Mục Dã quay lại hỏi Trương Khai: “Hôm qua lúc anh Đại Quân gọi đến là mấy giờ?”
Trương Khai mở điện thoại di động ra kiểm tra: “Rạng sáng lúc hai giờ mười bảy phút, nói chuyện trong 36 giây...”
Sau đó bọn họ đi thang máy lên trên, vào nhà Đại Quân một lần nữa, tình hình bên trong giống như Tằng Nam Nam đã nói.
Viên Mục Dã đi vào phòng ngủ, đứng trước giường của Đại Quân suy nghĩ một chút rồi bảo: “Nói cách khác, lúc hai giờ mười bảy phút Đại Quân tỉnh dậy, sau đó anh ấy cầm điện thoại di động gọi điện.”
Lúc này những người khác cũng đi vào, Hoắc Nhiễm cầm điện thoại của Đại Quân lên xem, theo lịch sử cuộc gọi thì cuộc gọi cuối cùng là cho Trương Khai, cậu trầm giọng xuống: “Hay là sau khi cúp điện thoại anh Đại Quân ra ngoài đi mua bánh ga tô rồi?”
Viên Mục Dã cau mày: “Không phải không có khả năng này, Nam Nam, cô dùng di động thử tìm hiểu xem gần đây có bao nhiêu tiệm bánh ga tô?”
Tằng Nam Nam lập tức lấy điện thoại ra tìm hiểu và nhanh chóng tìm ra trong phạm vi ba kilomet xung quanh khu chung cư của Đại Quân có tất cả bốn mươi lăm tiệm bánh ga tô.
Viên Mục Dã lắc đầu: “Thu hẹp phạm vi, tìm những nơi gần nhà trước, sau đó chúng ta chia nhau ra đến đó tìm thử.”
Sau đó bọn họ chia thành năm hướng đi đến các cửa hàng bánh quanh khu chung cư tìm hiểu xem có tên nào to béo đến mua bánh ga tô không.
Nhưng kết quả khiến bọn họ thất vọng, nhân viên của các cửa hàng bánh đều nói chưa từng gặp Trương Đại Quân. Viên Mục Dã vẫn không quên hỏi thăm nhân viên có nghe thấy đêm qua có người say rượu nào gây chuyện ở gần đây không?
Nhưng đối phương vẫn lắc đầu: “Không nghe nói...”
Sau đó nhóm Viên Mục Dã vội vàng quay lại tập trung dưới nhà Đại Quân, bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo...
“Anh Đại Quân không phải trẻ con, cho dù anh ấy uống say cũng sẽ không làm loạn ở gần nhà mình đâu nhỉ?” Hoắc Nhiễm buồn bực nói.
Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn những tòa nhà cao tầng xung quanh: “Hôm nay Đại Quân gọi điện lúc hai giờ mười bảy phút, với tình trạng đó của anh ấy xuống dưới sảnh mất khoảng hơn mười phút, khoảng hai rưỡi sẽ ở dưới sảnh.”
Trương Khai lắc đầu: “Nếu như anh Đại Quân ngủ thẳng một giấc hoặc sau khi tỉnh rượu mới xuống dưới này thì sao?”
“Cũng không phải không có khả năng này, cho nên hiện giờ việc đầu tiên chúng ta cần làm là xác định xem Đại Quân ra khỏi nhà lúc nào!” Viên Mục Dã nói.
Hoắc Nhiễm chỉ vào camera giám sát ở trên cửa tòa nhà: “Cơ sở thiết bị của khu nhà này không tệ, khi nãy em đã để ý rồi, hầu hết các cửa ra vào đều có camera ghi hình, chắc hẳn sẽ ghi lại được hình ảnh anh Đại Quân đi ra ngoài.”
Trương Khai vỗ đùi nói: “Đi! Đến phòng kỹ thuật...”
Kết quả sau khi mọi người nói rõ tình hình cho nhân viên ở phòng kỹ thuật, nhân viên kỹ thuật chỉ lạnh lùng nói: “Video giám sát chỗ chúng tôi không phải các anh thích xem là xem được, chỉ có cảnh sát mới được quyền xem thôi...”
Trương Khai tức giận định nổi xung lên thì bị Tằng Nam Nam giữ lại: “Đi ra ngoài trước đã! Để tôi nghĩ cách khác.”
Mặc dù Viên Mục Dã cũng rất tức giận trước thái độ của nhân viên kỹ thuật, nhưng cậu cũng biết rõ người ta chỉ là làm việc theo nguyên tắc, nên cậu đi đến cạnh Trương Khai, nhẹ nhàng ấn vai cậu ta xuống, ra hiệu Trương Khai cứ ra ngoài trước đã.
Sau khi ra khỏi phòng giám sát, Trương Khai đạp mạnh vào cửa bảo vệ, tức giận nói: “Cái thái độ gì thế! Thứ mắt chó coi thường người khác!”
Tằng Nam Nam lắc đầu: “Tôi thấy anh nên tiết kiệm sức đi! Chút nữa anh tha hồ mà mệt đấy...”
Nói xong cô ấy lôi từ trong ba lô ra một cái notebook, sau đó ném cái ba lô xuống đất rồi ngồi xuống cạnh tường, cô ấy cười nói với Trương Khai: “Để chị đây cho cậu nhìn thấy phép thuật...”
Viên Mục Dã đã từng nghe Trương Khai nói, Tằng Nam Nam là cao thủ máy tính, nói thẳng ra thì là một hacker, chỉ cần cô ấy muốn thâm nhập vào thì không hệ thống nào là không vào được.
Quả nhiên không quá năm phút cô ấy đã lấy được video giám sát của khu chung cư. Thế là mấy người bọn họ ngang nhiên đứng trước cửa phòng kỹ thuật xem video giám sát.
Căn cứ theo video ghi lại ở cửa ra vào dưới nhà Đại Quân, anh ta ra khỏi nhà lúc hai giờ ba mươi lăm phút. Từ dáng vẻ lảo đảo trong video có thể thấy lúc anh ta đi ra ngoài còn chưa tỉnh rượu, cứ mơ màng đi ra ngoài, thậm chí còn không có cảm giác phương hướng gì cả. Sau khi ra khỏi cửa anh ta đã đi về phía Bắc của chung cư!
Mặc dù tính cả lần Viên Mục Dã mới đến nhà Đại Quân được ba lần, nhưng cậu cũng biết cửa chính của khu chung cư ở phía Nam, đi theo hướng Bắc thì không ra khỏi chung cư được.
Kết quả lại khiến mọi người vô cùng bất ngờ, sau khi Đại Quân nghiêng ngả đi vào khu vực gần tòa số mười lăm thì biến mất! Cho dù Tằng Nam Nam tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Đại Quân trong các camera giám sát của tòa nhà khác.
Bất kỳ camera giám sát nào cũng không thể quay hết ba trăm sáu mươi độ không góc chết được, mà chỗ Đại Quân biến mất lại chính là một góc chết đó.
“Người đâu rồi? Sao chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa?” Hoắc Nhiễm thắc mắc.
Thật ra không chỉ Hoắc Nhiễm, tất cả mọi người đều không hiểu gì, với cỡ người của Đại Quân sao có thể tan biến vào hư không được chứ?
Sau đó Đoàn Phong bảo Tằng Nam Nam lấy hết camera giám sát quanh tòa số mười lăm, rồi cẩn thận xem kĩ từng cái một... nhưng cuối cùng vẫn chỉ đưa ra kết luận: Đại Quân thực sự đã biến mất trong khoảng nhà số mười lăm và số mười chín.