Chương 150: Về muộn
Mối hận cướp vợ, mối thù tố cáo khiến Chu Hoài Đông không thể yên giấc, thế là hắn đã lên một kế hoạch giết người...
Trong thời gian làm bảo vệ ở khu chung cư này, Chu Hoài Đông đã tìm hiểu tất cả các góc khuất ở đây, hắn cũng nắm rõ thời gian đi về của Lý Viêm Kiệt, thế là hắn bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch giết người của mình.
Trước khi phạm tội, Chu Hoài Đông đã từng học hai năm về điện dân dụng, cho nên hắn đã cố ý tạo ra sự cố điện giữa tòa nhà số mười lăm và tòa nhà số mười bảy, chính là để nhân viên kỹ thuật sẽ lơ là bất cẩn, tạo thành thói quen đối với việc trục trặc kỹ thuật này.
Dựa theo kế hoạch của hắn, sau khi đã chuẩn bị tất cả thỏa đáng, đêm hôm qua hắn nhân dịp Lý Viêm Kiệt đi ra ngoài đã ra tay đâm chết gã... Sau đó nhờ vào bóng đêm đỡ người xuống bãi đỗ xe, ném gã vào trong giếng nước mà hắn đã tìm thấy trước đó.
Chu Hoài Đông đoán rằng giếng nước đó chưa đến mùa hè sẽ không có ai mở ra, cho nên hắn đã gửi đơn xin thôi việc cho công ty quản lý, chuẩn bị nghỉ Tết sẽ về nhà. Đợi đến mùa hè năm sau thi thể mới được phát hiện thì hắn đã cao chạy xa bay rồi.
Lúc đầu Chu Hoài Đông tưởng rằng tất cả đã chu toàn, nhưng hắn lại không ngờ rằng khi thực hiện kế hoạch lại xuất hiện tên ôn thần Trương Đại Quân này! Mặc dù trong thời gian hắn di chuyển xác chết đúng là không bị ai phát hiện ra, nhưng Trương Đại Quân mũi thính như chó lại ngửi được mùi máu trên đất mà đi theo.
Ban đầu Chu Hoài Đông cũng không để ý đến Trương Đại Quân, chỉ coi anh ta như con ma men không tìm được đường về nhà, nói bừa vài câu rồi đuổi đi là xong. Nhưng không ngờ Trương Đại Quân lại không dễ lừa, cứ thế lảo đảo đến gần xe chở rác mà hắn đang tạm thời giấu thi thể trong đó. Chu Hoài Đông thấy Trương Đại Quân đã sắp nhìn thấy thi thể liền quyết định hoặc là không làm, mà đã làm thì làm đến cùng, thế nên mới đâm mấy dao vào bụng Trương Đại Quân...
Đêm hôm đó sau khi phẫu thuật xong không lâu thì Đại Quân tỉnh lại, anh ta nói sau khi bị ném xuống giếng nước không lâu đã tỉnh hẳn rượu, nhưng vì không gian trong giếng quá nhỏ, anh ta đã thử mấy lần nhưng vẫn không trèo lên được. Sau đó, trong lúc mơ hồ anh ta cũng nghe thấy tiếng Viên Mục Dã nhưng khi đó anh ta đang tưởng mình nằm mơ.
Sau khi trải qua chuyện này, Trương Đại Quân chỉ tay lên trời thề, nói sau này mình sẽ không bao giờ uống rượu nữa! Mặc dù những người khác chỉ nghe chứ không tin, nhưng vẫn đồng ý giám sát anh ta thực hiện lời thề này.
Đợi đến khi Trương Đại Quân ngủ say cũng đã qua nửa đêm, Đoàn Phong sắp xếp Trương Khai ở lại chăm sóc anh ta, còn những người khác thì về nhà đi ngủ. Lúc này Viên Mục Dã mới nhớ đến Diệp Dĩ Nguy, bèn vội vàng gọi điện cho anh ta, hỏi xem bây giờ anh ta đang ở đâu?
Giọng Diệp Dĩ Nguy có vẻ mệt mỏi, mất một lúc mới nói: “Cậu xong việc chưa? Ra đây, tôi đưa cậu về nhà?”
Viên Mục Dã chạy ra ngoài bệnh viện thì nhìn thấy Diệp Dĩ Nguy dừng xe bên ngoài, cậu nhanh chóng mở cửa xe ra và bảo: “Tay anh bị thương, để tôi lái cho.”
Diệp Dĩ Nguy cũng không khách sáo xuống xe bước qua ngồi lên ghế lái phụ. Sau khi lên xe, Viên Mục Dã hỏi anh ta: “Xe của anh không phải đỗ dưới khu chung cư nhà anh Đại Quân à?”
Diệp Dĩ Nguy dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tôi bảo đồng nghiệp ở đội 6 lái về, không thì ngày mai lại phải qua đó lấy.”
“Anh chờ trong xe từ lúc đó à? Sao không bảo Từ Lệ cho người đưa anh về?”
Sắc mặt Diệp Dĩ Nguy tái nhợt, sau khi nghe Viên Mục Dã nói thì ngáp một cái như ngái ngủ: “Tôi nghĩ giờ này cậu khó đón được xe về nhà... Không nói nữa, tôi ngủ trước đã.”
Viên Mục Dã hiểu được khi nãy Diệp Dĩ Nguy vẫn đang ngủ trong xe, có lẽ vì mất máu quá nhiều nên đầu óc choáng váng mệt mỏi, nghĩ như vậy cậu bèn gọi điện thoại cho Từ Lệ.
“Anh Từ, hai ngày tới trong đội có nhiều việc không? Tôi thấy tình trạng của pháp y Diệp có vẻ hơi yếu, muốn xin cho anh ấy nghỉ hai hôm.” Viên Mục Dã nói thẳng.
Từ Lệ ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Ngày mai thì không có việc gì, cậu cứ để cậu ta nghỉ ngơi cho khỏe, việc ngày mai để lão Bạch lo. Tôi thấy tay cậu ta bị thương không nhẹ đâu, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Sau khi Viên Mục Dã cúp điện thoại thì nhìn sang Diệp Dĩ Nguy, trong lòng vẫn thấy áy náy, nếu như mình không gọi anh ta đến thì anh ta sẽ không bị thương. Chuyện khiến Viên Mục Dã đau đầu nhất trong đời chính là thiếu nợ ân tình của người khác, hơn nữa lại còn là loại không thể nào trả lại...
Lái xe đến dưới nhà Diệp Dĩ Nguy, Viên Mục Dã nhẹ nhàng đánh thức anh ta dậy: “Đến nhà anh rồi...”
Diệp Dĩ Nguy mơ màng tỉnh lại, đẩy cửa ra rồi xuống xe, Viên Mục Dã thấy anh ta đi không vững, vội vàng khóa xe rồi xuống đỡ: “Lúc nãy tôi đã gọi điện xin nghỉ cho anh rồi, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Diệp Dĩ Nguy ngẩng đầu nhìn Viên Mục Dã: “Từ Lệ đồng ý rồi à? Ở đội còn có việc đang chờ tôi, còn cả thi thể của Lý Viêm Kiệt... Có lẽ ngày mai phải kiểm tra thi thể làm báo cáo.”
Viên Mục Dã không vui nói: “Trong đội đâu phải chỉ có mình anh là pháp y, anh ấy đã đồng ý cho anh nghỉ thì không cần nghĩ đến công việc nữa, anh nhớ kĩ, Trái đất này có thiếu ai thì cũng vẫn quay bình thường!”
Bình thường Viên Mục Dã nói chuyện luôn bình tĩnh, không nóng không lạnh, rất hiếm khi thể hiện cảm xúc ra mặt, Diệp Dĩ Nguy thấy cậu vừa rồi rõ ràng hơi tức giận nên vừa cười vừa nói: “Được được được, cậu nói thế nào thì là thế đó...”
Sau khi vào nhà, Viên Mục Dã đỡ Diệp Dĩ Nguy ngồi xuống ghế sofa, sau đó quay người đi vào bếp.
“Pháp y Diệp, xin hỏi mất máu nhiều thì uống gì?” Viên Mục Dã nửa đùa nửa thật.
Diệp Dĩ Nguy khẽ cười sau đó mệt mỏi nói: “Cho tôi cốc sữa, thêm một thìa đường cát.”
Viên Mục Dã nhanh nhẹn rót sữa vào cốc sau đó cho vào lò vi sóng làm nóng, nhưng sau khi hâm sữa xong quay ra thì thấy Diệp Dĩ Nguy đã ngủ thiếp đi rồi.
Viên Mục Dã cầm cốc sữa bò do dự một lúc, cuối cùng vẫn chọn đánh thức Diệp Dĩ Nguy dậy, để anh ta uống sữa xong rồi ngủ tiếp, bởi vì anh ta vừa bị mất máu, cho nên một lúc nữa sẽ thấy khát nước. Sau khi Viên Mục Dã đỡ anh ta về giường cẩn thận thì đặt một cốc nước ở đầu giường anh ta.
Đợi đến khi Viên Mục Dã rời khỏi nhà Diệp Dĩ Nguy đã là bốn giờ sáng, lúc này cậu mới nhớ đến trong nhà mình vẫn còn thú cưng đang chờ mình về cho ăn, thế là sau khi khóa cửa cẩn thận, cậu xuống lầu rồi lái xe Diệp Dĩ Nguy về nhà mình.
Hôm nay cậu về muộn, Kim Bảo đợi mãi không thấy Viên Mục Dã về đành ôm bụng đói chui vào trong ổ. Sau khi Viên Mục Dã vào nhà, Kim Bảo chỉ mở mắt ra liếc một cái, rồi lại làm bộ không nhìn thấy mà nhắm mắt lại.