Chương 151: Chăm nom
Thấy vậy, Viên Mục Dã thầm buồn cười, không ngờ con chó này còn biết giận dỗi, cậu vội vào nhà mở cho nó một hộp thịt hộp mà lần nào thử cũng thiêng, sau đó lặng lẽ đặt bên cạnh ổ chó.
Quả nhiên, con chó này ngửi thấy mùi thơm của đồ hộp là lập tức nhảy ra khỏi ổ, bắt đầu ăn ngấu nghiến… Trong lòng Viên Mục Dã ít nhiều thấy hơi hụt hẫng.
Trên thực tế, tính chất công việc hiện giờ của cậu chẳng thích hợp để nuôi chó một chút nào, nhưng Kim Bảo do người kia nhờ vả cậu, cho dù không thích hợp cũng phải nuôi đến khi anh ấy trở về mới được.
Thu xếp xong thức ăn trong ngày hôm nay cho Kim Bảo cũng đã hơn sáu giờ sáng, Viên Mục Dã lại hối hả chạy đến nhà của Diệp Dĩ Nguy. Tình trạng hiện giờ của anh ta không thể không có ai chăm sóc được.
Nếu là trước kia, lúc này Viên Mục Dã đã mệt như chó từ lâu rồi, nhưng bây giờ tinh thần cậu vẫn rất sáng láng, chẳng hề cảm thấy buồn ngủ tí nào.
Khi Viên Mục Dã chạy đến nhà của Diệp Dĩ Nguy, anh ta vẫn còn ngủ say trong phòng. Sau khi xác định anh ta sẽ không tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn, Viên Mục Dã ra chợ bán thức ăn gần đó, mua một số nguyên liệu nấu ăn bổ máu dưỡng sinh.
Bỏ hết mấy thứ này vào nồi hầm xong, cậu lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua mình đã nói muốn thay phiên chăm sóc Đại Quân với bọn Trương Khai. Nhưng bây giờ cậu lại chẳng đi được, vì thế đành phải gọi điện thoại cho Đoàn Phong, kể lại tình hình của Diệp Dĩ Nguy.
Đoàn Phong bảo cậu đừng lo lắng, phía Đại Quân đã có mấy người bọn họ. Hơn nữa, lần này Diệp Dĩ Nguy bị thương hoàn toàn là vì hỗ trợ đi tìm Đại Quân, số 54 bọn họ nhất định phải gánh ơn nghĩa này.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Diệp Dĩ Nguy vẫn chưa tỉnh. Một mình Viên Mục Dã nhàn quá hóa chán nên bắt đầu quan sát cách bày biện ở phòng khách nhà anh ta… Cậu ngắm mãi rồi bị một bức tường treo toàn các bức ảnh thu hút.
Trên đó, phần lớn đều là ảnh Diệp Dĩ Nguy chụp một mình khi đi chơi nghỉ phép, còn có nhiều tấm là tự chụp. Bởi vậy có thể thấy được, Diệp Dĩ Nguy giống với Viên Mục Dã, đều là kiểu người thích cô độc một mình.
Điểm khác nhau duy nhất là, mặc dù hai người bọn họ đều sống rất cô độc, nhưng Viên Mục Dã lại không tận hưởng sự cô độc này, cho nên rất hiếm khi cậu đi du lịch một mình. Mà Diệp Dĩ Nguy thì khác, nhìn là biết anh ta rất biết tận hưởng cuộc sống, còn Viên Mục Dã lại sống như tu khổ hạnh vậy.
Đột nhiên, một tấm ảnh chụp hơi hơi phồng lên khiến Viên Mục Dã chú ý… Không phải cảnh vật trong ảnh rất mê người, mà là bên dưới tấm ảnh này rõ ràng còn đè lên thứ gì đó.
Xuất phát từ lòng tò mò, Viên Mục Dã nhẹ tay nhấc bức ảnh bên trên lên, quả nhiên cậu nhìn thấy bên dưới còn một tấm ảnh khác.
Đó cũng không phải là một tấm ảnh hoàn chỉnh, mà là tấm ảnh đã bị người ta xé chỉ còn một nửa. Điều khiến Viên Mục Dã giật mình là, đây là tấm duy nhất Diệp Dĩ Nguy chụp chung với người khác, chỉ tiếc một nửa kia đã bị người ta xé mất rồi.
Viên Mục Dã kinh ngạc nhìn chăm chú tấm ảnh này chừng một phút đồng hồ. Trong ảnh, Diệp Dĩ Nguy cười rất vui vẻ, một bàn tay của đàn ông trưởng thành đặt trên bờ vai anh ta rất tự nhiên. Nhưng lý do khiến Viên Mục Dã kinh ngạc không phải bởi vì bàn tay đó, mà là chiếc áo gió màu xám Diệp Dĩ Nguy mặc lúc ấy.…
Viên Mục Dã không có bất cứ nghiên cứu gì về thời trang, càng không biết quần áo Diệp Dĩ Nguy mặc hàng ngày có nhãn hiệu gì. Nhưng cậu có ấn tượng cực kỳ sâu sắc đối với chiếc áo gió màu xám này, bởi vì cậu đã từng thấy tên “Sứ giả nhà trời” mặc kiểu áo gió giống vậy không chỉ một lần.
Đương nhiên, kiểu dáng quần áo tương tự cũng không thể nói lên điều gì, cho nên Viên Mục Dã nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ mà bản thân cậu cũng cảm thấy hơi hoang đường kia đi, sau đó nhét tấm ảnh trở lại chỗ cũ.
Nếu Diệp Dĩ Nguy chèn nó bên dưới tấm ảnh khác thì dĩ nhiên là không muốn nhìn đến nó nữa. Có lẽ người còn lại trong ảnh đã từng mang đến một khoảng ký ức rất vui vẻ cho anh ta cũng không biết chừng, dù sao mỗi người đều có quá khứ của riêng mình…
Lúc gần đến giữa trưa, Diệp Dĩ Nguy mơ màng ra khỏi phòng. Viên Mục Dã vội qua đỡ anh ta đến ghế sofa: “Anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Dĩ Nguy nở nụ cười hơi bất đắc dĩ: “Vừa qua 30 tuổi là tôi đã cảm thấy thể chất của mình rõ ràng không được như xưa. Nếu vào mười năm trước, chảy tí máu như vậy nào có là gì!”
Viên Mục Dã yên lặng chờ anh ta nổ xong mới thở dài nói: “Tôi có hầm canh bổ máu trong phòng bếp, anh có muốn uống không?”
Diệp Dĩ Nguy đáp bằng giọng lười biếng: “Đương nhiên là muốn, nếu không chẳng phải để cậu phí công à?”
Thật ra Viên Mục Dã cũng không biết hầm mấy thứ này. Cậu cũng học đến đâu làm đến đó, nấu theo công thức trên mạng, còn có uống được không… trong lòng cậu thật sự không nắm chắc lắm.
May là cậu thấy Diệp Dĩ Nguy uống một hớp rồi, trên mặt cũng không xuất hiện biểu cảm gì khác thường, như thế chứng tỏ canh cậu nấu dù không coi là ngon miệng, nhưng chắc chắn không khó nuốt.
Uống canh xong, Diệp Dĩ Nguy mềm oặt dựa lên ghế sofa, anh ta nói: “Đồng nghiệp của cậu thế nào rồi? Cậu nấu canh khá lắm, dù sao tôi cũng không uống hết. Cậu có cần đưa đến cho anh ta một ít không?”
Viên Mục Dã cũng nghĩ thế, nhưng cậu lại không yên tâm để Diệp Dĩ Nguy ở nhà một mình, nên cậu hơi do dự: “Một mình anh ở nhà có được không?”
Diệp Dĩ Nguy bật cười: “Tôi chỉ bị thương cánh tay chứ đâu phải tàn phế! Cậu mau đi làm việc mình cần làm đi thôi!”
Nghe vậy, Viên Mục Dã cười hỏi: “Vậy trưa anh muốn ăn cái gì? Tôi nấu cho anh!”
Diệp Dĩ Nguy suy nghĩ rồi đáp: “Ăn ít cháo đi. Tôi muốn ăn thanh đạm một chút.”
Tuy rằng ngoài miệng Diệp Dĩ Nguy nói mình không sao, nhưng Viên Mục Dã vẫn không quá yên tâm, cuối cùng cậu phải nhìn Diệp Dĩ Nguy trở về phòng ngủ nằm xuống rồi mới mang bình giữ ấm đến bệnh viện.
Viên Mục Dã mới vừa bước vào phòng bệnh đã thấy Trương Đại Quân đang mỗi tay một cái bánh bao ăn ngon lành. Anh ta thấy Viên Mục Dã tới bèn cười nói: “Sao cậu lại tới đây? Phía pháp y Diệp không cần cậu chăm sóc nữa à?”
Viên Mục Dã cười nâng bình giữ ấm trong tay lên: “Tôi nấu canh bổ máu mang đến để anh bồi bổ.”
Nghe vậy, Đại Quân bĩu môi nói với Trương Khai ở bên cạnh: “Xem nhóc Viên người ta đi, còn biết đưa canh đến cho anh. Nhìn lại cậu, chỉ biết mua cho anh nửa ký bánh bao! Mà mẹ nó còn là bánh bao chay nữa chứ!”
Trương Khai tức giận nói: “Bác sĩ nói, mấy ngày nay anh không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ, có bánh bao ăn là tốt rồi! Sau này đi đường có gặp được chuyện không liên quan đến mình thì trốn xa một chút đi. Nếu không phải bọn em cảnh giác thì sợ là giờ này anh đã thối um ở dưới giếng nước kia rồi!”
“Xéo đi! Dù gì anh cũng là bệnh nhân! Nhanh nhanh múc cho anh bát canh, ăn bánh bao khô đến mức sắp nghẹn chết rồi đây này! Cậu cũng không biết mua bát cháo cho anh nữa?!” Đại Quân lại cằn nhằn.
Viên Mục Dã thấy tinh thần của anh ta cũng tốt nên cười bảo Trương Khai: “Cậu ra xe ngủ một lát đi! Tôi ngồi với anh Đại Quân một lúc.”