Chương 169: Thằng ba
Viên Mục Dã đi theo vết máu trên đất một lúc nữa thì nhìn thấy lối vào giếng khai thác đã bị bỏ hoang, cậu đi đến gần xem xét, phát hiện cửa vào đã bị hàn chặt một hàng rào sắt, không ai có thể vào được trừ khi phá được hàng rào này.
Viên Mục Dã luôn chú ý từng chi tiết nhỏ nên cậu vẫn dùng đèn di động chiếu sáng cẩn thận quan sát lớp bụi dày tích tụ nhiều năm trên hàng rào sắt... Không tìm thấy dấu vết có người từng chạm vào, điều này chứng minh cả Tằng Nam Nam và đám giết người đều không đi vào đây.
Mặc dù cậu cho rằng Tằng Nam Nam không đi vào giếng mỏ này nhưng tâm trạng Viên Mục Dã vẫn không thấy nhẹ nhõm nổi, bởi vì nếu như bọn họ chưa đi vào giếng mỏ này thì chỉ có thể đi vào khu bị sụt lún kia.
Hiện giờ Viên Mục Dã chỉ có một mình, bên người không có đồng đội cũng không có bất cứ trang bị nào, thứ duy nhất có thể chiếu sáng để nhìn đường cũng chỉ là chiếc điện thoại... Cho nên trong tình huống trước mắt mà đi vào khu bị sụt lún để tìm người là một lựa chọn vô cùng thiếu sáng suốt.
Nhưng đối với Viên Mục Dã thì có thiếu sáng suốt cũng phải đi, mà lúc này không phải vì tránh nhiệm hay nghĩa vụ gì cả, bởi vì không ai có trách nhiệm và nghĩa vụ phải mạo hiểm tính mạng của mình để cứu người khác!
Sở dĩ cậu làm như vậy chỉ đơn giản là vì Tằng Nam Nam là đồng đội của cậu, cậu không thể chọn việc từ bỏ đồng đội ở thời điểm này... Đồng thời cậu cũng tin rằng, nếu như người bị truy đuổi hiện giờ là cậu thì Tằng Nam Nam cũng sẽ làm như vậy, sẽ không vứt bỏ cậu. Đây chính là sự ăn ý giữa đồng đội với nhau, không phải vì đạo lý gì hết...
Lúc này điện thoại của Viên Mục Dã phát tín hiệu pin yếu, cậu lật màn hình kiểm tra, thấy còn không đến hai mươi phần trăm pin, có lẽ cũng không dùng được bao lâu nữa.
Viên Mục Dã do dự một chút, sau đó cắn răng tắt đèn trên điện thoại di động... cậu đứng im tại chỗ một lúc để mắt thích ứng với bóng tối xung quanh, may mà hôm nay trăng rất sáng, cho nên cũng không tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay.
Nhưng dù là thế vẫn rất khó nhìn đường dưới chân, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được đâu là cỏ đâu là đá mà thôi, Viên Mục Dã cố gắng luồn lách bên dưới đám cỏ, bởi vì bất kỳ lúc nào bên dưới chúng cũng có thể chỉ là một tầng đất mỏng bên trên, nếu như chẳng may giẫm phải... coi như không cách nào thử lại được.
Không ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng gầy nhỏ quen thuộc, động tác lanh lợi nhảy vọt tới từ một nơi không xa, giống như cơn gió lướt qua mặt Viên Mục Dã, sau đó cấp tốc biến mất trong bóng tối trước mắt.
Viên Mục Dã lập tức luống cuống, vì cậu biết hình ảnh đó không phải đang diễn ra, mà là tồn tại trong trường tư duy của ai đó còn lưu lại nơi này... Chẳng lẽ Tằng Nam Nam gặp bất trắc rồi sao? Trong lúc Viên Mục Dã đang hoảng hốt thì nhìn thấy một bóng dáng khác theo sát phía sau lưng Tằng Nam Nam đi đến chỗ cậu!
Viên Mục Dã đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của người kia, chính là người đã chỉ đường cho cậu khi nãy, thằng hai! Nhưng khi Viên Mục Dã nhìn thấy ánh mắt của người đó thì trong lòng thấy rét lạnh,
Không đúng, đây không phải ánh mắt của thằng hai, cậu chợt nhận ra người này là thằng ba!
Cơ thể dị dạng như nhau, khuôn mặt cũng làm cho người khác không thể nào nhìn thẳng, điểm khác biệt duy nhất giữa bọn họ chính là thần thái khi nhìn người khác... Xem ra thằng hai và thằng ba này là một đôi bào thai dị dạng.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn thấy trong tay thằng ba cầm một con dao quân dụng quen mắt, đó chính là con dao mà cậu đã cầm trong tay trước khi bị đánh ngất... Viên Mục Dã thấy lòng mình siết chặt, cậu vội vàng đi theo.
Cậu truy đuổi một lúc thì phát hiện hình như cả hai người kia đều không bị thương, vậy vết máu cậu nhìn thấy lúc trước đó là của ai? Đang lúc nghĩ ngợi, sau lưng cậu đột nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Chỉ tiếc Viên Mục Dã có thể nghe được tiếng bước chân nhưng không thấy bóng dáng ai cả...
Không ngờ đúng lúc đó, phía trước đột nhiên vang lên tiếng đàn ông kêu thảm thiết, sau đó huyễn cảnh trước mắt Viên Mục Dã biến mất! Cậu ý thức được ngay rằng những hình ảnh này là ký ức của người đã chết, bèn vội vàng bước nhanh hai bước về phía trước và cậu phát hiện có một người đàn ông đang quỳ trên đất quay lưng lại với mình.
Viên Mục Dã từ từ đi lên phía trước, thấy người chết là thằng ba, hắn bị người ta dùng dao cắt ngang yết hầu, bọt máu trong miệng vẫn đang không ngừng trào ra, chắc hẳn mới chết không lâu.
“Tằng Nam Nam! Cô ở đâu!” Viên Mục Dã không để ý được nhiều nữa, bởi vì cậu biết cô ấy đang ở gần đây...
Đáng tiếc sau khi gọi mấy lần, Viên Mục Dã vẫn không thấy có ai đáp lại cậu... Lúc này Viên Mục Dã chỉ có thể cố gắng để mình tỉnh táo, cậu biết hiện giờ Tằng Nam Nam đang gặp nguy hiểm cho nên mình không thể tự rối loạn được.
Khi nãy trong ký ức kia cậu đã nhìn thấy dáng vẻ của Tằng Nam Nam và thằng ba, chứng minh trong hai người họ một người là kẻ giết người, một kẻ là bị giết. Thằng ba đã chết, như vậy chứng tỏ Tằng Nam Nam đã giết hắn, cho nên Viên Mục Dã mới có thể đồng thời nhìn thấy khuôn mặt của cả hai người trong ký ức.
Nhưng Tằng Nam Nam đâu? Chẳng lẽ tiếng bước chân khi nãy đã đuổi kịp cô ấy? Điểm này không hợp lý lắm, dù tay chân của thằng ba không cân xứng, nhưng hắn là kẻ giết người không gớm tay. Hơn nữa chiều cao của hắn và Tằng Nam Nam cách biệt rất xa, nếu như muốn liều mạng giao đấu trực diện thì không được, cho nên Tằng Nam Nam nhất định phải dùng mánh khóe.
Như vậy có thể thấy rằng, trước khi tiếng bước chân phía sau kia đuổi kịp, rất có thể Tằng Nam Nam đã bị thương! Cho dù cô ấy may mắn không bị thương thì thời điểm giết thằng ba cũng đã dùng hết sức rồi, lúc này nếu gặp phải kẻ địch mạnh sợ là lành ít dữ nhiều...
Trong lúc Viên Mục Dã sắp tuyệt vọng thì đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ lạ gần đó. Âm thanh này nghe rất khó chịu, giống như từ xa truyền đến, nhưng lại như đang ở rất gần.
Viên Mục Dã đi về phía âm thanh thì đột nhiên cảm thấy dưới chân đá phải thứ gì đó, cậu cúi xuống nhìn thì phát hiện một chiếc đèn pin! Viên Mục Dã nhận ra đây là chiếc đèn pin mà ông già kia dùng để chiếu sáng.
Cậu không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ tiếng bước chân khi nãy là của ông lão kia? Nghĩ vậy cậu quay người định nhặt chiếc đèn pin lên, nhưng khi cúi xuống lại phát hiện cách chỗ cậu không đến một mét có một cửa hang đen thui...
Sau khi nhặt đèn pin lên, Viên Mục Dã bật sáng nó rồi chiếu vào cửa hang, xem ra hẳn là có người không cẩn thận đã rơi vào trong đó, cậu thận trọng đi đến miệng hang, dùng đèn pin chiếu vào bên trong.
Theo bước chân Viên Mục Dã đến gần, bên miệng hang không ngừng có đất đá rơi xuống, tình huống vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút cũng có thể bị rơi xuống.
“Tằng Nam Nam! Cô ở trong đó à?” Viên Mục Dã hét lớn về phía cửa hang.