Chương 170: Kẹo hồ lô
Ngay sau đó âm thanh nghẹt nghẹt khó chịu kia lại vang lên lần nữa, dường như muốn đáp lại lời Viên Mục Dã, nhưng nhất thời cậu không chắc người trả lời mình có phải là Tằng Nam Nam không...
Dù vậy, Viên Mục Dã vẫn phải xuống dưới, nhưng trước mắt cửa hang vẫn không ngừng có đất rơi xuống, không thể tùy tiện nhảy xuống được. Nếu không đến lúc đó sợ rằng không những không cứu được người mà chính mình cũng không lên được.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã quay người chạy ngược lại, cậu quay lại chỗ thi thể của thằng ba, nhấc chân đạp hắn lăn vào trong đám cỏ... Như vậy, trước khi trời sáng tạm thời sẽ không ai phát hiện ra thi thể của hắn.
Chạy thật nhanh quay về, Viên Mục Dã gần như chỉ mất vài phút để quay lại nhà bà lão kia, sau đó cậu đạp tung cửa phòng đi vào... Hai mẹ con bà lão kia nhìn Viên Mục Dã lao vào nhà như một cơn gió thì giật nảy cả mình.
Viên Mục Dã không dài dòng, nói thẳng: “Có dây thừng không! Có khả năng chồng bác và con trai thứ ba của bác bị rơi vào hố trong núi rồi! Nhanh tìm dây thừng để tôi đi cứu người!”
Bà lão nghe thế hốt hoảng vội vàng đứng lên đi sang phòng khác, không lâu sau bà ta quay lại, trên tay ôm một cuộn dây thừng vừa bẩn vừa cũ.
“Chỉ có thứ này thôi sao?” Viên Mục Dã hỏi.
Bà lão nóng nảy nói: “Chỉ có thế này thôi, bình thường chúng tôi cũng không cần dùng đến dây thừng!”
Viên Mục Dã cầm dây thừng lên kéo thử, thấy mặc dù đã cũ nhưng vẫn khá chắc chắn, có thể chịu được sức nặng của mình... Thế là cậu ôm dây dừng quay người chạy lên núi.
Kết quả không lâu sau Viên Mục Dã lại quay lại hỏi: “Bình thường mọi người liên hệ với bên dưới núi thế nào? Người bị rơi xuống rất có thể sẽ bị thương, nhất định phải đưa đến bệnh viện huyện cứu chữa mới được!”
Bà lão ngơ ngác nói: “Chỗ chúng tôi không có điện, cũng không có điện thoại, bình thường nếu có việc gì thì ông lão nhà tôi sẽ lái xe xuống núi!”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói với thằng hai: “Bây giờ anh xuống núi cầu cứu đi! Không cần đi thẳng xuống dưới núi, chỉ cần gặp được khách du lịch cũng được, bảo bọn họ dùng di động báo cảnh sát giúp anh!”
Thằng hai nghe xong vội vàng y y a a, Viên Mục Dã không ngờ lại hiểu được ý của hắn, cậu vội vàng nói với bà lão: “Bác có giấy bút không? Nhanh tìm cho tôi!”
Sau đó Viên Mục Dã viết một thông báo xin cầu cứu lên tờ giấy, rồi để thằng hai cầm nó đi xuống núi, nếu gặp người khác thì đưa cho họ là được! Nhưng dù là như thế thì đây cũng là một khảo nghiệm vô cùng khó khăn đối với thằng hai.
Đầu tiên, hắn chưa từng xuống núi bao giờ, còn đặc biệt sợ người lạ.
Hơn nữa lại thêm ngoại hình của hắn... Có lẽ, buổi tối mà gặp phải hắn, đối phương không bị dọa sợ gần chết mới là lạ. Nhưng Viên Mục Dã cũng có tính toán của mình, bởi vì cậu biết nhóm Đoàn Phong đang ở nơi nào đó gần đây, chỉ cần thằng hai cầm được tờ giấy cầu cứu này xuống núi, người đầu tiên hắn gặp phải chỉ có thể là Đoàn Phong và Đại Quân.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Viên Mục Dã dặn bà lão ở nhà chờ tin, nhất định không được lên núi tìm người, nếu không còn chưa cứu được những người khác mà bà lại bị rơi xuống hố nữa thì hỏng.
Quay lại miệng hố kia, Viên Mục Dã tìm mãi mới tìm được một tảng đá, tạm thời buộc được một đầu sợi dây thừng, sau đó cậu lại hét một tiếng vào trong hố, bởi vì trước khi xuống cậu nhất định phải xác nhận lại người bên dưới vẫn còn sống...
Chờ trong chốc lát, lại nghe thấy tiếng động kia vang lên, Viên Mục Dã thở phào, như vậy chứng minh người bên dưới vẫn còn sống và cũng không có loại khí độc nào làm ngạt thở.
Sau đó Viên Mục Dã bỏ áo khoác trên người ra, để khi xuống hố không bị bó buộc chân tay. Cậu buộc dây thừng vòng qua eo và vai, sau đó dùng lực kéo dây thừng, xác định chắc chắn lần nữa rồi mới cầm dây thừng từ từ xuống dưới hố.
Trong quá trình xuống hố, Viên Mục Dã cố gắng không chạm vào vách hố để tránh vách hố tiếp tục sụp xuống sẽ vùi lấp hố... Dù vậy vẫn có không ít đất đá rơi xuống lả tả theo cậu.
Cái hố này nhìn từ bên ngoài không quá lớn, nhưng sau khi chui xuống Viên Mục Dã mới phát hiện không gian bên trong rất rộng, hơn nữa bên dưới giống như là đường hầm khai thác đã bỏ hoang...
Trong lúc Viên Mục Dã đang cẩn thận trượt từ trên hố vào đường hầm khai thác bị bỏ hoang thì nhìn thấy một người bị đâm xuyên qua một cây thép cắm ở đỉnh đường hầm mỏ! Gương mặt bên trái của người đó dính đầy máu, sau lưng đeo một chiếc nỏ màu đen.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia, Viên Mục Dã rất ngạc nhiên, cậu không thể ngờ người này lại là ông chủ của homestay Trạm Dịch Trần Gian! Hóa ra người này chính là con cả của hai vợ chồng ông lão kia, Nghê Khải!
Mặc dù dáng vẻ hiện giờ của Nghê Khải rất đáng sợ, nhưng khi nhìn kĩ Viên Mục Dã phát hiện cây thép chỉ xuyên thẳng qua bả vai của gã, treo gã lên như một cây kẹo hồ lô giữa không trung mà thôi, không đi lên được cũng không xuống được!
Tuy rằng nhìn rất đáng sợ, không cần thử cũng biết là rất đau, nhưng vết thương của gã không trí mạng... Hiện tại cùng lắm chỉ bị hôn mê do quá đau mà thôi.
Viên Mục Dã thấy tạm thời Nghê Khải chưa chết được, nên cũng không để ý đến gã nữa, cậu tiếp tục tụt xuống, bởi vì Nghê Khải đã ở đây thì hẳn là Tằng Nam Nam cũng ở bên dưới kia...
Viên Mục Dã bèn gọi nhỏ: “Nam Nam... Cô có dưới đó không? Nam Nam?”
Trong bóng tối nhanh chóng có tiếng đáp lại: “Viên... Anh Viên... Tôi... tôi ở đây!”
Viên Mục Dã lập tức nhìn theo hướng phát ra âm thanh và thấy cơ thể nhỏ bé của Tằng Nam Nam đang nằm thẳng ở bên dưới, nhìn qua bên ngoài cũng không thấy có vết thương nào rõ ràng, nhưng Viên Mục Dã thấy cô ấy vẫn luôn bất động... thì đoán cô ấy bị thương cũng không nhẹ.
Sau khi hai chân Viên Mục Dã chạm đất, cậu mới nhìn rõ hóa ra Tằng Nam Nam đang nằm trên một đoạn đường ray, đây là đường ray trước kia mỏ than này dùng để vận chuyển than đá, mà tiếng trước đó cậu nghe thấy là cô ấy dùng khoáng thạch gõ vào đường ray phát ra.
“Cô thế nào? Bị thương ở đâu?” Viên Mục Dã lo lắng hỏi.
Giọng Tằng Nam Nam vẫn khá bình tĩnh: “Tay trái và đùi phải của tôi không cử động được, tôi vừa thử một chút, cảm giác không giống như bị gãy xương, chắc là trật khớp.”
Viên Mục Dã liền kiểm tra bả vai trái và đùi phải của cô, sau khi kiểm tra kĩ mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp thôi, cô kiên nhẫn một chút, để tôi nắn lại tay trái cho cô, còn đùi phải... tôi không chắc chắn lắm nên không dám làm liều.”
Tằng Nam Nam gật đầu: “Được, anh làm đi!”
Viên Mục Dã nhìn mặt Tằng Nam Nam đầy mồ hôi lạnh, nhưng từ đầu đến cuối đều không kêu đau lấy một tiếng, cậu không khỏi đau lòng thay cô gái này, nhất định là cô ấy đã trải qua những việc mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, mới có thể rèn thành tính cách kiên nghị như thế này.