Chương 168: Truy kích
Lần này thằng hai nghe rõ, hắn suy nghĩ một chút sau đó nhìn về phía mẹ mình với ánh mắt lo lắng, trong mắt hiện rõ sự do dự...
Nhìn ánh mắt này Viên Mục Dã đã hiểu rõ, thậm chí cậu không cần hắn phải trả lời thẳng ra, vì ánh mắt của hắn đã nói rõ mình đã từng gặp Tằng Nam Nam. Nhưng vì còn ngại hai người anh em kia của mình, cho nên mới băn khoăn không biết có nên nói cho Viên Mục Dã biết hay không.
“Anh đã gặp cô ấy ở đâu, bây giờ đưa tôi đến đó được không!” Viên Mục Dã trầm giọng nói.
Lần này giọng Viên Mục Dã không nhẹ nhàng như trước khiến thằng hai rụt cổ lại, sau đó sợ hãi trốn sau lưng bà lão.
Bà lão thấy vậy liền che chở con trai mình: “Chàng trai, cậu đừng có dọa nó, đầu óc của nó không tốt, làm sao nhớ được đã gặp cô bé kia ở đâu, không phải chồng tôi đã giúp cậu đi tìm rồi sao? Cậu cứ về phòng chờ đi!”
Viên Mục Dã cũng cảm thấy nên dỗ dành cậu con trai thứ hai này chứ không nên quát, thế là cậu thu lại dáng vẻ nghiêm nghị, làm ra vẻ mặt ấm áp rồi nói: “Anh không cần phải sợ, tôi sẽ không làm anh đau đâu, anh chỉ cần chỉ cho tôi phương hướng là được, được không?”
Mặc dù thằng hai vẫn do dự nhưng dường như cảm tình của hắn đối với Viên Mục Dã đã tăng lên, hắn liên tục nhìn về phía mẹ mình để xin ý kiến... bà lão thở dài nói: “Con nhìn thấy thật sao? Nếu con thấy thật thì chỉ hướng cho người ta... biết thì nói, không biết thì không được nói lung tung hiểu không?”
Thằng hai mơ màng gật đầu, sau đó hắn xoay người về phía Viên Mục Dã rồi rụt rè chỉ ngón tay về hướng Tây Bắc...
Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng nói với bà lão: “Bác gái, hướng đó đi về đâu?”
Bà lão nhìn theo hướng con mình chỉ, sau đó nghiêm mặt nói với thằng hai: “Con chắc chắn cô bé kia đi về hướng đó chứ?”
Thằng hai gật nhẹ...
Bà lão nghi ngờ nói: “Cô bé đó sang kia làm gì chứ? Đấy là khu khai thác quặng cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm, cỏ mọc cao quá đầu người rồi, hơn nữa còn thường xuyên có rắn xuất hiện.”
Viên Mục Dã nhìn về hướng thằng hai chỉ, sau đó nhặt cái rìu mà hắn ném dưới đất lên và nói: “Được, bây giờ cháu đi đến đó xem sao...”
Bà lão nhìn thấy Viên Mục Dã cầm rìu theo thì hốt hoảng nói: “Chàng trai này, cậu cầm rìu theo làm gì?”
Viên Mục Dã lạnh giọng nói: “Không phải bác nói trong bụi cỏ có rắn ạ, cháu cầm theo phòng thân!”
Khi Viên Mục Dã đi vào bãi đất trống mà thằng hai chỉ, cậu phát hiện nơi đó không phải là một khoảng đất trống bằng phẳng, mà trong đó có bốn năm gò núi nhỏ, bên trên mọc đầy cỏ dại.
Viên Mục Dã đi đến gần xem xét, hóa ra những gò này đều là than đá, là phế thải trong quá trình khai thác.
Viên Mục Dã đứng ở rìa khu đất trống cẩn thận nghe ngóng, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc... thì không nghe được gì khác. Thật ra Viên Mục Dã cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng thằng hai kia, có thể vì mặc dù bề ngoài của hắn ta dữ tợn nhưng lại có một đôi mắt vô cùng đơn thuần.
Khu đất trống này rộng bằng khoảng nửa sân bóng, nhưng với độ cao của cỏ dại, muốn giấu một người trong đó đúng là dễ như trở bàn tay. Nếu Tằng Nam Nam thực sự đến đây thì chắc chắn là vì cô ấy đã gặp nguy hiểm, cho nên mới tạm thời chạy đến nơi này lẩn trốn.
Nhưng vấn đề hiện tại là làm thế nào để tìm được cô ấy? Cậu tin rằng nếu như mình đứng đây gọi to tên Tằng Nam Nam thì nhất định cô ấy sẽ nghe được, nhưng như vậy người khác cũng sẽ nghe thấy... Viên Mục Dã không ngốc đến mức tự biến mình thành bia ngắm sáng loáng.
Thế là Viên Mục Dã nhẹ nhàng dùng lưỡi búa trong tay gạt đám cỏ dại trước mặt, yên lặng không tiếng động chui vào bên trong. Tình huống bên trong không khác so với dự đoán của cậu bao nhiêu, đám cỏ dại này mặc dù mọc cao nhưng chỉ cần có người từng đi qua nhất định sẽ bị đổ rạp xuống. Viên Mục Dã đi một lúc thì phát hiện ra dấu vết có người đi lại, Nhưng hiện giờ cậu chưa xác định được người đó là Tằng Nam Nam hay người khác...
Đúng lúc này, trên núi đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, gió núi làm đám cỏ lay động vang lên tiếng xào xạc, Mặc dù trận gió làm quấy nhiễu thính giác của Viên Mục Dã, nhưng cũng giúp cậu ngửi được mùi máu tươi trong không khí. Viên Mục Dã lập tức đứng ngay tại chỗ, cảm nhận hướng gió thổi tới, vì hướng đó nhất định có người đang bị thương.
Nghĩ vậy, Viên Mục Dã nắm chặt lưỡi rìu trong tay và đi về phía hướng gió... Thật ra trận gió này đối với cậu cũng có điều tốt, bởi vì nó có thể che giấu được âm thanh phát ra lúc cậu di chuyển.
Đi không bao lâu, Viên Mục Dã phát hiện ra vết máu tươi trên thân cỏ, hơn nữa vết máu còn kéo thành một đường dài về phía trước, như vậy chắc chắn đã có người bị thương ở đây.
Viên Mục Dã đi theo vết máu tìm một lúc, kết quả khiến cậu hơi giật mình. Cậu lần theo vệt máu kia đi thẳng ra khỏi chỗ đất trống tới ranh giới giữa khu sinh hoạt và khu khai thác mỏ.
Vết máu trên đất vẫn còn rất dài, rõ ràng người bị thương đã đi lên núi Viên Mạo! Người này là ai? Có khi nào là Tằng Nam Nam không? Nhưng cô ấy biết rõ khu mỏ quặng rất nguy hiểm, nếu như không phải rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, sao cô ấy có thể đi lên núi Viên Mạo được?
Viên Mục Dã dùng đèn pin chiếu lên vết máu trên đất, cậu phát hiện có rất nhiều dấu chân hỗn tạp, có thể thấy không phải chỉ của một người! Có người đang truy đuổi Tằng Nam Nam, tạm thời chỉ có thể xác định như vậy! Nếu không sẽ không dễ dàng ép cô ấy đi vào khu mỏ quặng.
Có được kết luận này, trong lòng Viên Mục Dã cũng khẩn trương hơn, nếu như người bị thương là Tằng Nam Nam, lại còn đang trong tình trạng bị truy đuổi... thì cậu nhất định phải lên núi tìm cô ấy.
Cho dù thân thủ của cô ấy có tốt đi chăng nữa, nhưng ở một nơi hoàn toàn xa lạ bốn bề nguy hiểm trùng trùng, sau lưng còn có không chỉ một kẻ sát nhân biến thái đuổi theo... Cơ hội muốn trốn thoát một mình trong tình huống này là rất nhỏ.
Nói thật, ngay cả Viên Mục Dã cũng không nắm chắc việc một mình lên núi Viên Mạo, nếu như trong tay cậu có điện thoại vệ tinh, cậu nhất định sẽ gọi điện cho nhóm Đoàn Phong chạy đến chi viện.
Nhưng vấn đề là Viên Mục Dã không có cách nào liên hệ với Đoàn Phong, mà tình hình của Tằng Nam Nam lại vô cùng nguy hiểm, cho nên Viên Mục Dã không còn lựa chọn nào khác, đành phải mạo hiểm lên núi cứu người...
Thật ra giữa khu ký túc với khu mỏ trước đây có một đoạn đường cái có thể đi, nhưng vì hơn hai mươi năm nay không có xe chạy qua nên đã mọc đầy cỏ dại... Nếu phải so sánh thì đoạn đường lúc họ lên đây dễ đi hơn nhiều, có lẽ do thường xuyên có người dọn dẹp.