Chương 189: Gặp vận may lớn
Viên Mục Dã lắc đầu đáp: “Tôi cũng không biết, trước vụ của Lý Tử Y thì tôi chưa từng gặp gã lần nào, sao có thể là anh em đồng môn được? Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Trương Khai hỏi.
Lúc này Đoàn Phong trả lời thay Viên Mục Dã: “Trừ khi gã có quan hệ với cha của tổng giám đốc Lâm!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Năm đó đúng là ông Lâm đã nói với tôi, trong lớp học thiếu niên của ông ấy có vài thiếu niên có tình huống cực kỳ giống tôi… Ông ấy còn nói chờ khi tôi tiến vào lớp học thiếu niên sẽ trở thành bạn tốt của bọn họ.”
Đoàn Phong hừ lạnh: “Vậy phải chờ sau này về hỏi tổng giám đốc Lâm một chút, tôi không tin anh ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này…”
Lời nói của Đoàn Phong khiến Viên Mục Dã rơi vào trầm tư, nếu như Lâm Miểu cố ý giấu cậu chuyện này… Vậy thì chỉ có thể là cái chết của bác sĩ Lâm năm đó không phải là ngoài ý muốn đơn giản như vậy.
Một lát sau, Đoàn Phong trầm giọng hỏi: “Cậu không định nói chuyện này cho mấy người Từ Lệ à?”
Viên Mục Dã khẽ thở dài rồi trả lời: “Bây giờ tình hình là như vậy, tối hôm nay không xảy ra chuyện gì đã là may mắn lắm rồi, trước khi chưa nắm rõ được mọi chuyện… tôi không muốn để bọn họ tham gia vào. Mặc dù nói là làm nghề này chắc chắn sẽ có hy sinh, nhưng đó là dưới tình huống không thể tránh được thôi!”
Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã giấu Từ Lệ dẫn đám người số 54 đến chợ bán đồ cũ, nơi mà Trương Uy đã bán điện thoại. Theo sự phân tích của Viên Mục Dã và Đoàn Phong, những người đến đó buôn bán đều là kẻ đầy kinh nghiệm trong việc thủ tiêu tang vật, những kẻ này chuyên môn đi kiếm món hời nên rất có khả năng vẫn còn giữ lại.
Vì thế mà Viên Mục Dã và Đoàn Phong muốn thử vận may một chút… Vì dưới cái nhìn của Viên Mục Dã, thứ như manh mối chỉ cần cố gắng tìm kiếm, cuối cùng sẽ luôn tìm thấy thứ gì đó.
Vì bản thân Trương Uy cũng không nhớ rõ người đàn ông mua điện thoại có đặc điểm gì, cho nên trong tay cảnh sát chẳng có đến một bức họa, manh mối được gọi là có giá trị duy nhất chính là địa điểm giao dịch của bọn họ ở bên cạnh một nhà vệ sinh công cộng trong chợ.
Trong đoàn người của bọn họ, ngoại trừ mặt mũi Viên Mục Dã hơi sầm sì, những người khác thoạt nhìn trông chẳng hề giống cảnh sát, cho nên cả nhóm đóng vai làm khách du lịch, sau đó cầm ảnh chụp thông báo tìm điện thoại để hỏi thăm mọi người… Họ nói là bên trong chiếc điện thoại này có những tấm ảnh quý báu của chủ nhân khi còn sống, người nhà đồng ý trả giá cao để tìm về!
Lúc đầu căn bản chẳng có mấy người dám trả lời, chắc họ sợ nhóm Đoàn Phong là cảnh sát đến câu cá! Nhưng sau đó bọn họ thấy nhóm Đoàn Phong tìm đến vài giờ trong chợ, thế là bắt đầu có người bạo gan đến tìm hiểu tình huống.
Một người đàn ông có vẻ gian xảo nhìn ảnh chụp xong thì hỏi: “Nếu chỉ cung cấp manh mối… Có thưởng không?”
Đoàn Phong cười đáp lời: “Có chứ! Chỉ cần manh mối chính xác!”
Người đàn ông kia nghe xong mặt mày hớn hở nói: “Tôi đã thấy chiếc điện thoại này vào thứ năm tuần trước, nó ở trong tay một thanh niên mặc áo màu lam, cụ thể thế nào thì tôi khó mà nói được, nhưng tôi nhìn thấy ai đã mua.”
Lúc này mấy người số 54 phối hợp cực kỳ ăn ý, ngay cả Tằng Nam Nam bình thường không nói gì mà giờ cứ như bị ảnh hậu nhập vào người: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, trong đó có ảnh của chị tôi khi còn sống, mau dẫn chúng tôi đi tìm!”
Con ngươi của gã đàn ông kia đảo vài vòng rồi nói: “Tìm thì có thể tìm được, nhưng có mấy lời tôi phải nói rõ trước, lúc mấy người qua đó tìm thì không được nói là tôi để lộ tin tức đâu đấy!”
Trương Khai không đồng ý làm như thế: “Chúng tôi dựa vào đâu mà tin anh? Nhỡ tin tức anh đưa không đúng thì đến lúc đó chúng tôi biết tìm ai!”
Người kia nghe xong cười phá lên: “Điều này thì các người có thể yên tâm, trong chợ có ai không biết Ngụy Tam Nhi này chứ, tin tức tôi cho các người tuyệt đối đáng tin, chiếc điện thoại chắc chắn bị tên đó mua rồi! Mấy người yên tâm đi, không đáng để tôi đổi thanh danh của mình vì chút tiền lẻ này đâu!”
Đoàn Phong lấy từ trên người ra một ngàn tệ đưa cho Ngụy Tam Nhi: “Được, tôi tin anh, bây giờ anh dẫn bọn tôi đi tìm người đi…”
Ngụy Tam Nhi vội cầm tiền và nói: “Đi… Tôi biết cửa hàng của người đó ở đâu, các người cứ cầm thông báo tìm kiếm này qua thẳng đó là được, nếu như gã vẫn chưa bán thì chỉ cần các người trả giá hợp lý là sẽ tìm được điện thoại về thôi!”
Sau đó Ngụy Tam Nhi dẫn bọn họ đến một phố buôn bán của hồ Ngân Long, gã chỉ vào một cửa hàng bán ốp điện thoại không hề bắt mắt và bảo: “Thấy không? Chính là cái cửa hàng bán ốp điện thoại đó, ông chủ tên là Mãnh Tử! Bề ngoài là bán ốp điện thoại nhưng thật ra chuyên môn buôn bán điện thoại cũ.”
Ngụy Tam Nhi nói xong đang muốn rời đi thì lại bị Đoàn Phong kéo lại, anh ta vỗ vai Ngụy Tam Nhi rồi nói bằng giọng hơi trầm: “Người anh em, tôi tin được anh, nhưng tốt nhất đừng có lừa tôi… Nếu không tôi sẽ có biện pháp tìm được anh, đến lúc đó sẽ không phải là chuyện tiền nữa, hiểu chưa?”
Ánh mắt của Đoàn Phong lúc đó cực kỳ hung ác, Ngụy Tam Nhi bị dọa đến mức rùng cả mình, gã liên tục thề thốt: “Đại ca cứ yêm tâm đi! Chắc chắn là anh ta, nếu tôi mà nói dối nửa câu thì ra ngoài sẽ bị xe đâm chết!”
Vì sợ nhiều người sẽ dọa đối phương, Đoàn Phong bảo Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm vào trước thăm dò, nếu thật sự không được thì mấy người bọn họ đi vào cũng không muộn…
Viên Mục Dã nhìn kỹ xảo diễn xuất như thần của Tằng Nam Nam, trong một giây đã biến thành một nữ sinh thì trong lòng thầm bội phục, bản lĩnh lừa gạt của cô nhóc này đúng là vô cùng thuần thục! Đồng thời cậu cũng thầm cảm thấy may mắn, may những bản lĩnh này của Tằng Nam Nam không dùng trên người Viên Mục Dã, nếu không cậu sẽ bị lừa đến xoay vòng vòng mất.
Sau khi Tằng Nam Nam đi vào, cô nói với giọng hơi mong đợi: “Anh gì ơi, anh có từng nhìn thấy chiếc điện thoại này không? Chúng tôi đồng ý dùng giá cao để mua lại nó!”
Người đàn ông trong quầy ngẩng đầu lên, anh ta phát hiện thấy một đôi nam thanh nữ tú đang đứng trước mặt mình, nhìn qua hai người này khoảng hai mươi tuổi, thế là lông mày vừa nhăn lại của anh ta từ từ dãn ra!
Lúc này người đàn ông nhìn thoáng qua thông báo tìm đồ, trên đó viết rất rõ ràng tầm quan trọng của chiếc điện thoại này, đồng thời còn ghi rõ mức thưởng sau khi tìm được nó… Giá cả trên cái thông báo này vượt qua rất nhiều giá trị của bản thân chiếc điện thoại, theo lý thuyết thì chỉ cần điện thoại còn trên tay anh ta, vậy cuộc mua bán này chắc chắn sẽ hoàn thành ngay lập tức.
Nhưng không thể ngờ được là, người đàn ông đó đẩy tờ thông báo ra ngoài và nói khéo: “Thật xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ bán ốp điện thoại chứ không mua bán máy, mấy người đi cửa hàng khác thử xem!”
Tằng Nam Nam và Hoắc Nhiễm nghe xong thì biết đối phương không tin bọn họ, thế là Tằng Nam Nam chơi chiêu năn nỉ: “Anh ơi, anh nhìn kĩ một chút đi, trong chiếc điện thoại này có ảnh của chị tôi khi còn sống đã chụp, chúng tôi đồng ý dùng giá cao để mua lại nó! Anh yên tâm, chúng tôi không báo cảnh sát đâu, chúng tôi chỉ muốn tìm lại vật trong chiếc điện thoại thôi!”