Chương 210: Thuật dịch dung
Vào giây phút mà Viên Mục Dã nhìn thấy đôi mắt đó, toàn thân cậu lập tức trở nên căng thẳng, mặc dù tuổi tác, chiều cao của người này không quá giống kẻ giả mạo Diệp Kiến Hóa, nhưng Viên Mục Dã sẽ không nhận nhầm đôi mắt đó, chắc chắn đây là tên đã đập chết Diệp Kiến Hóa ở trong đoạn video kia.
Khi thấy người này sắp đi xa, Viên Mục Dã vội vàng lên tiếng hỏi: “À… Xin lỗi anh trai, tôi muốn hỏi anh một vấn đề!”
Người kia nghe vậy thì dừng bước, sau đó vô cùng nghi hoặc quay đầu lại nhìn Viên Mục Dã hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thật ra vừa rồi khi Viên Mục Dã nhìn thấy cặp con ngươi vàng thì hơi nóng nảy, cậu chỉ muốn bất kể thể nào cứ gọi kẻ này lại đã, căn bản không nghĩ tiếp theo phải làm gì.
Bây giờ nghe gã mắt vàng tự hỏi mình như vậy, Viên Mục Dã đành phải cố nói ra một bảng số phòng nhà nghỉ mà trước đó mình đã đi qua: “Phòng 11-2 đi thế nào nhỉ? Tôi ra ngoài đi dạo giờ không tìm thấy đường về.”
Gã mắt vàng nghe xong không hề suy nghĩ mà tiện tay chỉ một cái: “Đi thẳng phía trước, chính là tòa nhà ở lần rẽ trái thứ ba!”
Gã nói xong không chờ Viên Mục Dã nói gì thì đã xoay người đi luôn, Viên Mục Dã nghe vậy biết ngay tên này chỉ đường lung tung, bởi vì người bình thường nếu không biết sẽ nói luôn là không biết, nhưng gã này chắc trong lòng có sự mờ ám nên nói bừa một địa điểm để mau chóng đuổi Viên Mục Dã đi.
Sau khi xác định đối phương chính là gã mắt vàng, Viên Mục Dã lập tức gọi điện thoại cho Đoàn Phong, cậu nói rõ vị trí tạm thời bây giờ, tiếp đó Viên Mục Dã tự mình lặng lẽ đi theo…
Bởi vì sợ bị phát hiện, Viên Mục Dã không dám đến quá gần, đồng thời trong lòng cậu đang phân tích gã mắt vàng này làm sao có thể thay đổi hình dạng để giả mạo Diệp Kiến Hóa?
Nhưng nghĩ một lúc lâu thì cảm thấy trừ khi là “Thuật dịch dung” trong tiểu thuyết võ hiệp, trong cuộc sống hiện thực bây giờ làm sao có thể gặp được loại nhân vật trâu bò như vậy chứ? Đang lúc suy nghĩ, Viên Mục Dã thấy gã mắt vàng tiến thẳng vào một tòa nhà nghỉ dưỡng.
Viên Mục Dã thấy vậy vội vàng đi theo, sau đó cậu nấp trong bóng tối âm thầm quan sát tình huống trong phòng… Nhưng điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy hơi nghi ngờ là, gã đó vào nhà xong cũng không bật đèn ngay, không hiểu đang sờ soạng làm cái gì?
Viên Mục Dã rất rõ sức chiến đấu của gã đó, cho nên trước khi Đoàn Phong chạy đến thì cậu sẽ không mạo hiểm bừa. Nhưng Viên Mục Dã lại không kìm được sự tò mò của mình, cậu bèn từ từ tiến đến gần cửa sổ rồi cẩn thận lắng nghe tiếng động trong phòng.
Không ngờ Viên Mục Dã vừa đến gần đã nghe được một trận ho rất khổ sở, giống như người bị bệnh nặng vậy… Viên Mục Dã nghe xong thầm giật mình, cậu đang muốn vào xem là chuyện gì thì đúng lúc này đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên người đầy mồ hôi đứng giữa phòng, ông ta giống như vừa chạy bộ năm cây số vậy, mà gã mắt vàng lúc nãy đi vào đã biến mất không thấy đâu nữa.
Viên Mục Dã nhìn kĩ thì phát hiện người đàn ông trung niên này không phải ai khác mà chính là Diệp Kiến Hóa, người mà cậu đã gặp ở chỗ bán bất động sản! Viên Mục Dã nhìn mà giật mình, cũng may vừa rồi cậu không xông vào, nếu không lúc này lại lúng túng, vì Diệp Kiến Hóa căn bản không hề mặc quần áo…
Diệp Kiến Hóa đứng trước cửa sổ với khuôn mặt mệt mỏi, tay ông ta cầm một bộ quần áo che lên người, cùng lúc đó Viên Mục Dã vẫn đang trốn dưới cửa sổ không dám thở mạnh, trong lòng cậu thầm chửi Diệp Kiến Hóa này có bị điên không? Đêm hôm khuya khoắt không mặc quần áo rồi đi lung tung trong phòng làm gì?
Không ngờ đúng lúc này, điện thoại của Viên Mục Dã đột nhiên phát ra tiếng rung ong ong. Cũng may lúc trước khi Viên Mục Dã theo dõi gã mắt vàng vì sợ bị phát hiện nên đã chuyển sang chế độ rung, nếu không bây giờ chỉ sợ đã bị đối phương phát hiện.
Sau khi tắt điện thoại của Đoàn Phong, Viên Mục Dã nhắn lại cho anh ta vị trí chính xác của mình bây giờ. Sau khi nhắn tin xong, Viên Mục Dã mới từ từ nhìn thăm dò qua cửa sổ, cậu lại phát hiện Diệp Kiến Hóa vừa rồi còn đứng ở cửa sổ mà bây giờ không biết đã đi đâu…
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng đối phương đi sang phòng khác, nhưng cậu chờ một lúc mà vẫn không thấy bóng dáng Diệp Kiến Hóa. Ngay khi Viên Mục Dã chuẩn bị xoay người lại để đi xem cửa sổ khác, cậu đột nhiên cảm thấy không khí phía sau lưng khác lạ.
Ban đầu Viên Mục Dã còn tưởng là Đoàn Phong, nhưng cậu nhanh chóng hiểu được người này không giống Đoàn Phong. Mặc dù Đoàn Phong cũng có thể đi lại không phát ra tiếng động, nhưng Viên Mục Dã cảm thấy đối phương cố ý nín thở để đi ra sau lưng mình.
Nếu như vào lúc bình thường, Đoàn Phong có lẽ cũng đùa kiểu này với Viên Mục Dã. Nhưng bây giờ bọn họ đang làm việc, cho nên Đoàn Phong chắc chắn sẽ không trêu đùa cậu vào thời điểm này, nên Viên Mục Dã lập tức nhận ra kẻ đến không có ý tốt.
Viên Mục Dã bất ngờ quay đầu lại và thấy một đôi mắt màu vàng xuất hiện trước mắt mình, cậu lùi về sau một bước theo phản xạ, sau đó cảnh giác nhìn đối phương…
Gã Diệp Kiến Hóa mắt vàng nhìn thấy Viên Mục Dã thì cũng kinh ngạc, gã yên lặng một lúc rồi mới trầm giọng hỏi: “Chàng trai, cậu nấp dưới cửa sổ phòng tôi để nghe trộm cái gì thế?”
Viên Mục Dã trả lời khá bình tĩnh: “Tôi vừa nghe được trong phòng ông có tiếng động lạ, cứ tưởng có ai đang bị bệnh nên mới đến xem thử.”
Gã mắt vàng đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng Viên Mục Dã, gã hừ lạnh một tiếng: “Ồ? Nói như vậy thì tôi còn phải cảm ơn cậu hả?”
Viên Mục Dã nghiêm trang đáp: “Thế thì không cần, ông không sao là được, vậy tôi đi trước đây.”
Viên Mục Dã biết mình không phải đối thủ của gã mắt vàng này, cậu muốn lấy lui làm tiến, trước tiên cứ tụ lại với Đoàn Phong đã rồi tính sau. Nhưng gã này không dễ dàng thả cậu rời đi, gã nhanh chân chặn Viên Mục Dã lại rồi bảo: “Chờ một chút… Còn chưa nói rõ ràng mà, đừng đi gấp như vậy!”
Viên Mục Dã nhanh chóng kéo giãn khoảng cách của hai người rồi nói: “Ông này, tôi không biết ông có ý gì, tôi thật sự chỉ đi ngang qua phòng của ông mà thôi, nếu như ông cảm thấy tôi định làm gì xấu… Hay là báo cảnh sát đi!”
Gã mắt vàng cười lắc đầu: “Tính tình nóng nảy quá, đàn anh của mày biết mày đã tìm được tao không?”
Viên Mục Dã nghe vậy hơi biến sắc, xem ra người tên Diệp Kiến Hóa này và Thạch Lỗi vẫn liên lạc với nhau, cho nên cái tên Viên Mục Dã chắc đã được ghi danh ở chỗ gã mắt vàng từ lâu rồi.
Viên Mục Dã suy nghĩ sau đó trầm giọng nói: “Đàn anh gì cơ? Tôi không biết ông đang nói gì? Ông Diệp…”
Viên Mục Dã cố ý nhắc đến thân phận của đối phương chính vì cậu hy vọng cái gã này lo lắng cho thân phận của Diệp Kiến Hóa mà sợ ném chuột vỡ bình, từ đó sẽ không làm khó cậu nữa.
Nhưng cái gã này mạnh bạo hơn Viên Mục Dã tưởng tượng rất nhiều, dường như gã chẳng quan tâm đến những điều này…