Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 211: Viên Mục Dã thật, Viên Mục Dã giả

Chương 211: Viên Mục Dã thật, Viên Mục Dã giả

Diệp Kiến Hóa giả mạo nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì cười lạnh: “Thạch Lỗi chưa nói cho mày là đừng trêu chọc vào bọn tao à? Mày không thể tưởng tượng được chuyện của bọn tao đâu, lại càng không thể nhúng tay… Nếu như mày không ngại sống quá lâu, tốt nhất bớt xen vào chuyện của người khác đi.”
Viên Mục Dã thầm chửi mẹ một tiếng, sau đó tiếp tục giả ngu: “Ông Diệp, tôi thật sự không biết ông đang nói gì, nếu như ông cảm thấy hành vi vừa rồi của tôi đã làm phiền đến ông thì hay là ông cứ gọi nhân viên đến, hoặc trực tiếp báo cảnh sát cũng được, ông ngăn tôi lại là thế nào?”
Diệp Kiến Hóa giả mạo đương nhiên sẽ không thật sự gọi người đến, lại càng không báo cảnh sát. Đầu tiên là gã nhìn chằm chằm Viên Mục Dã vài giây, sau đó đột nhiên nở một nụ cười mà từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện…
Viên Mục Dã bị nụ cười này làm cho rùng cả mình, trong lòng cậu đang nghĩ người này có bị bệnh không mà tự nhiên cười quái dị vậy! Lát nữa, có khi còn nói cậu quá ngu quá ngây thơ ấy nhỉ!
Nhưng sự thật chứng minh Diệp Kiến Hóa giả cười sảng khoái xong thì lại muốn mời Viên Mục Dã vào nhà ngồi một chút. Gã nói là có một số lời không tiện nói ở chỗ này, nhỡ đâu để người khác nghe được lại tăng thêm giết chóc.
Viên Mục Dã nghe được ý uy hiếp trong lời nói của đối phương, cậu cũng biết mình mà vào trong phòng có khi còn nguy hiểm hơn, nhưng may mà Đoàn Phong chắc cũng đã ở gần đây, thế là Viên Mục Dã mạo hiểm nhận lời mời của đối phương rồi cùng gã tiến vào phòng.
Thật ra Viên Mục Dã đi vào chỉ là muốn chứng minh xem trong phòng còn người nào khác hay không, bởi vì cậu thật sự không tin được Diệp Kiến Hóa là do gã mắt vàng vừa rồi thay đổi khuôn mặt thành, nhỡ đâu ở chỗ này có hai gã mắt vàng thì sao?
Sau khi vào nhà, Diệp Kiến Hóa giả bèn xoay người đi tới khay trà để pha trà, gã cực kỳ yên tâm đưa lưng về phía Viên Mục Dã. Còn Viên Mục Dã vừa nhìn chằm chằm mọi hành động của Diệp Kiến Hóa giả, vừa quan sát tình huống trong phòng, cậu xác định hiện giờ trong căn phòng này chỉ có hai người là mình và Diệp Kiến Hóa giả…
Cũng khó trách khi Viên Mục Dã không hiểu được việc gã mắt vàng dịch dung thành Diệp Kiến Hóa, bởi vì điều này không phải chỉ đơn giản là dán cái “Mặt nạ” lên là xong, bất kể từ chiều cao hay hình thể đều hoàn toàn tương tự, đến cả cảm giác da thịt mềm nhão của đàn ông trung niên đều giống như đúc. Nếu như không phải vì cặp mắt màu vàng thì Viên Mục Dã rất khó liên tưởng hai người là một.
Lúc này Diệp Kiến Hóa giả đặt một chén trà nóng lên bàn trà trước mặt Viên Mục Dã và nói: “Thạch Lỗi đã nhắc với tao về chuyện của mày, hắn nói mày cũng có thể điều khiển được đồ vật …”
Nghe đối phương nói như vậy mà trong nhất thời Viên Mục Dã có ảo giác là người lớn nói chuyện với trẻ con vậy, tiếc là Viên Mục Dã hiểu rất rõ, dưới đôi mắt màu vàng kia cất giấu một linh hồn vô cùng tà ác.
Viên Mục Dã nâng chén trà lên mũi ngửi, sau đó lại đặt nguyên dạng xuống bàn và nói: “Tổng giám đốc Diệp, ông nói những lời này tôi thật sự nghe không hiểu, nhưng ông nhắc đến Thạch Lỗi thì tôi cũng có một chút ấn tượng, đó là một đàn anh mà tôi mới quen…”
Diệp Kiến Hóa giả gật đầu: “Thôi thì nói huỵch toẹt ra luôn nhé? Mày nói xem nếu Thạch Lỗi biết mày đang ở chỗ của tao thì hắn sẽ thế nào? Có kích động đến mức lập tức chạy đến giết mày không?”
Viên Mục Dã khẽ hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Diệp đừng nói như vậy, mặc dù tôi và đàn anh mới nhận nhau, nhưng vẫn có tình cảm đồng môn đấy, giết đi giết lại sẽ tổn thương cảm tình đúng không?”
Diệp Kiến Hóa giả thờ dài bảo: “Chúng mày quả nhiên là đồng môn, nói chuyện đều thích cố làm ra vẻ, chúng ta có thể nói chuyện đừng quanh co lòng vòng như thế này được không? Viên Mục Dã, mày biết tao không phải Diệp Kiến Hóa đúng không?”
Viên Mục Dã không hề lên tiếng. Cậu làm ra vẻ từ chối cho ý kiến rồi nhìn Diệp Kiến Hóa để chờ gã nói tiếp…
Đối phương thấy Viên Mục Dã không đáp lời thì cười lắc đầu: “Tao không rõ lúc đó vì sao Thạch Lỗi lại không giết mày, nhưng nếu mày đã biết lai lịch của tao thì hôm nay e rằng mày sẽ không thể sống được nữa.”
Viên Mục Dã nghe xong thì biết Thạch Lỗi không hề nói chuyện Đoàn Phong nhảy ra giữa chừng cho gã này nghe, điều đó chứng tỏ quan hệ giữa hai người này cũng không thân mật như cậu đã nghĩ, có lẽ do lòng tự tôn nên Thạch Lỗi không muốn để Diệp Kiến Hóa giả biết gã không phải là không muốn giết Viên Mục Dã, mà căn bản là không giết được.
Không ngờ đúng lúc này, điện thoại của Viên Mục Dã hơi rung lên, chắc có tin tức truyền đến, Viên Mục Dã không cần nhìn cũng biết là Đoàn Phong gửi đến, chắc Đoàn Phong muốn nói cho cậu biết là anh ta đã ở bên ngoài.
“Không xem ai gửi tin nhắn à?” Diệp Kiến Hóa giả cũng nghe thấy âm thanh nên cười hỏi.
Viên Mục Dã lắc đầu trả lời: “Không cần, chắc chắn là mấy tin nhắn rác không có giá trị.”
Diệp Kiến Hóa giả gật đầu: “Cũng được… Đúng rồi, mày không tò mò thi thể của Diệp Kiến Hóa đang ở đâu sao?”
Viên Mục Dã nghe gã hỏi như vậy thì cẩn thận suy nghĩ xong rồi mới trả lời: “Thật ra tao càng tò mò mày đã dùng cách nào để giống y hệt Diệp Kiến Hóa? Đừng có nói với tao, mày là anh em sinh đôi của ông ta nhé!”
Diệp Kiến Hóa giả nghe vậy thì thản nhiên ngồi đối diện Viên Mục Dã, sau đó giơ hai tay ra sau gáy để gối đầu lên rồi nói: “Trên đời này có nhiều chuyện mày không biết lắm, không cần ngạc nhiên đâu… Mà tao còn có thể nói cho mày một bí mật, da mặt tao là thật, không tin mày có thể kiểm tra.”
Viên Mục Dã đương nhiên sẽ không đi sờ mặt Diệp Kiến Hóa, ai mà biết đối phương có thể ra tay giết cậu lúc mà cậu đến gần hay không?
Diệp Kiến Hóa giả thấy Viên Mục Dã không có phản ứng, gã vừa cười vừa hỏi: “Có muốn tao biểu diễn ma thuật cho mày xem không? Để mày nhìn xem tao có bản lĩnh gì?”
Lúc đầu Viên Mục Dã còn tưởng Diệp Kiến Hóa giả muốn biến trở về dáng vẻ ban đầu của gã trước mặt Viên Mục Dã, không ngờ đối phương đặt hai tay lên mặt, sau đó dùng sức chà một cái, một khuôn mặt mà Viên Mục Dã không thể quen thuộc hơn trong nháy mắt đã xuất hiện.
Viên Mục Dã bị giật mình kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt này, cậu không ngờ đối phương có thể biến ra một khuôn mặt giống mình như đúc! Nếu như chỉ nhìn qua khuôn mặt mà không nhìn mắt và cơ thể, chắc đến cả bản thân cậu cũng không phân biệt được thật giả.
Vậy mà đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài bất ngờ đẩy ra, Đoàn Phong đang tiến vào với khuôn mặt tươi cười, nhưng khi anh ta nhìn thấy trong phòng có hai Viên Mục Dã thì vừa rồi còn ung dung, giờ đã suýt trượt chân, ngã sấp mặt xuống đất.
“Tình huống này là thế nào? Cậu đừng nói với tôi là cậu còn một người anh sinh đôi nhé!” Đoàn Phong quay đầu nói với Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã hơi dở khóc dở cười: “Ánh mắt của đội trưởng Đoàn đúng là sắc bén, chỉ liếc một cái là nhận ra được thật giả…”
Đoàn Phong đi đến bên cạnh Viên Mục Dã, sau đó quay đầu nhìn gã Viên Mục Dã mắt vàng rồi nói: “Phải nói là, nếu chỉ nhìn qua khuôn mặt thì đúng là giống như đúc, nhưng vóc dáng khác quá nhiều, chưa nói Viên của chúng ta đâu có thấp như vậy mà chỉ nhìn vào làn da nhăn nheo này… trông không hề giống một người hai mươi mấy tuổi chút nào!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất