Chương 214: Vị chua
Lúc đoàn người số 54 đi ra khỏi sân bay nước T, lão Lâm và người của quân đội nước T đang lo lắng chờ sẵn, hai bên vừa gặp mặt mới biết. Hóa ra vào hai giờ trước đó, bên trên con tàu chở khách chạy theo tuyến kia lại xuất hiện thêm mấy bộ thi thể không rõ nguyên nhân tử vong, căn cứ vào những gian phòng này thì có thể xác định đều là du khách.
Nếu cứ tiếp tục chết như vậy, chắc du khách trên thuyền sẽ biết đã có chuyện gì xảy ra mất, đến lúc đó cục diện có thể bị mất khống chế, cho nên quân đội nước T hy vọng người của số 54 có thể nhanh chóng lên thuyền điều tra ra chân tướng.
Đoàn Phong nghe xong bèn hỏi lão Lâm: “Trước đó bọn họ không phái người bên vệ sinh phòng dịch lên thuyền kiểm tra sao?”
Lão Lâm cố ý nói nhỏ: “Phái rồi, nhưng chẳng tìm được gì cả, bây giờ đám người đó cũng bị nhốt luôn trên thuyền, trước khi điều tra ra nguyên nhân thì không thể đi xuống.”
Đoàn Phong hơi híp mắt hỏi: “Bên quân đội nước T hứa với anh chỗ tốt gì?”
Lão Lâm cười hì hì trả lời: “Mặc kệ chúng ta tìm được vật gì, đều có thể mang tư liệu đi…”
Đoàn Phong hừ nhẹ một tiếng: “Anh lạc quan nhỉ, dựa vào đâu mà tất cả những người trước đó không điều tra ra chân tướng, còn chúng tôi lên thì lại điều tra được?”
“Mấy cậu là ai chứ? Bọn họ có thể so được với mấy cậu sao?” Lão Lâm tâng bốc.
Đoàn Phong tức giận đáp lại: “Được rồi, nói cái gì có ích đi, anh cảm thấy cái thứ trên thuyền rốt cuộc là thứ gì?”
Lão lâm lấy một tờ phiếu xét nghiệm ra đưa cho Đoàn Phong: “Tôi lấy một ít chất bám trên thi thể đưa đến một phòng thí nghiệm tư nhân tại nước Pháp để kiểm tra, họ phát hiện trong số những ADN trên đó có một chút hơi đặc biệt, chắc là một loài hoàn toàn mới…”
Đoàn Phong nghe xong lập tức hỏi lão Lâm: “Sau khi chúng tôi lên đó, người trên thuyền sẽ toàn lực hợp tác sao?”
Lão Lâm nhún vai đáp: “Trước đó chắc không có vấn đề gì nhưng bây giờ do nhốt một thời gian hơi dài, nên cảm xúc của hơn hai nghìn người có khả năng hơi mất không chế…”
Trương Khai nghe mà giật mình: “Hơn hai nghìn người? Trời ạ… Chỉ mấy người chúng ta lên đó điều tra? Có vẻ hơi thiếu người nhỉ?”
Lão Lâm lườm Trương Khai một cái: “Nếu có thể gióng trống khua chiêng lên đó điều tra thì cần gì mấy cậu nữa? Cục quản lý của nước T muốn giải quyết trong yên lặng… Dù sao trên chiếc tàu biển chở khách theo tuyến này có khá nhiều du khách nước ngoài, nhỡ truyền ra ngoài thì không tốt lắm, nó sẽ tạo ra ảnh hưởng trái chiều đối với ngành du lịch của nước T.”
Sau đó cả đoàn người số 54 được quân đội nước T trực tiếp đưa đến bến cảng, bọn họ thay bộ quần áo nhân viên phòng dịch đã được chuẩn bị trước rồi lấy danh nghĩa “Lên thuyền khử độc” để leo lên con thuyền Helios.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy chiếc thuyền Helios này thì cũng hơi giật mình, cậu không ngờ chiếc thuyền chở khách chạy theo tuyến cố định này lại lớn như vậy, nó giống như một khách sạn năm sao nổi trên mặt biển!
Sau khi bọn họ lên thuyền, người phụ trách tiếp đón là phiên dịch viên tiếng Trung cùng với mấy nhân viên phòng dịch đã lên trước đó, người phiên dịch nhận nhiệm vụ trong lúc nguy nan này chính là một hướng dẫn viên trong một đoàn khách du lịch.
Đối phương nhìn thấy cả đoàn người số 54 thì sắc mặt hơi khẩn trương, Viên Mục Dã chủ động vươn tay ra và nói: “Xin chào, chúng tôi là nhân viên khử độc chuyên nghiệp do cục quản lý nước T thuê, sau khi tiến hành khử độc định kỳ xong thì mọi người có thể tiếp tục trở về địa điểm xuất phát.”
Phiên dịch viên tiếng Trung là người nước T, tên anh ta là Song Mugla, anh ta từng du học một năm ở Trung Quốc cho nên trình độ tiếng Trung cũng khá tốt.
Song Mugla có thể trao đổi bình thường với nhóm Viên Mục Dã, anh ta dùng tiếng Trung nói cho mọi người biết, hiện giờ du khách trên thuyền đều rất sợ hãi, không biết vì sao lại bị quân đội nước T giam ở chỗ này.
Mặc dù trước đó nhân viên phòng dịch khi lên thuyền đã giải thích nhiều lần rằng đây không phải là giam giữ mà là muốn trợ giúp bọn họ, nhưng đa số du khách không tin vào lý do này. Hơn nữa, khi nhóm nhân viên phòng dịch đầu tiên lên thuyền cũng bị yêu cầu tạm thời ở lại, mọi người lại càng thêm khủng hoảng.
So với đoàn người lên thuyền trước đó, mấy người Viên Mục Dã gọn gàng hơn nhiều, mặc dù bọn họ dùng danh nghĩa lên thuyền khử độc, nhưng đến cả một công cụ khử độc cũng chẳng mang theo.
Sau khi đoàn người lên thuyền thì việc đầu tiên là bảo Song Mugla tìm thuyền trưởng để lấy sơ đồ con thuyền, chiếc tàu này dài khoảng 314 mét, rộng 43 mét, từ trên xuống dưới có 19 tầng, tầng 1 đến tầng 7 là từ boong tàu trở xuống, tầng 8 đến 19 là từ boong trở lên, hai vị khách đầu tiên xảy ra chuyện là ở tầng 8.
Căn cứ vào nhật ký của con tàu, hai vị khách này là một cặp vợ chồng già, đáng lẽ hai người này sẽ xuống mua sắm cùng cả đoàn tại một bến cảng trên hành trình, vậy mà hướng dẫn viên du lịch đợi trên bến tàu cả tiếng đồng hồ cũng không thấy họ xuống.
Thế là hướng dẫn viên bèn liên hệ với phòng quản lý du khách trên tàu để bọn họ cho nhân viên đi vào phòng hai ông bà này tìm kiếm… Vậy mà sau khi đến nơi họ gõ cửa mãi mà không có người mở.
Hướng dẫn viên du lịch nghĩ rằng hai vợ chồng già đó có thể đang chơi ở những chỗ khác trên con thuyền, dù sao chiếc thuyền này không hề nhỏ, thế là hướng dẫn viên dẫn đoàn đi mua đồ trước. Không ngờ khi buổi tối trở về thì hướng dẫn viên vẫn không thấy cặp vợ chồng già này đâu.
Hướng dẫn viên này khá có trách nhiệm, anh ta sợ hai ông bà già xuống thuyền rồi đi lạc, đến lúc đó mà tàu rời cảng thì chẳng phải là bọn họ trợn tròn mắt hay sao? Thế là hướng dẫn viên vội vàng liên hệ với nhân viên trên thuyền để họ tìm người.
Nhưng cuối cùng tìm đi tìm lại mà vẫn không thấy người, thế là có người đề nghị cứ mở gian phòng ra nhìn một chút, nếu như giấy tờ, hộ chiếu vẫn còn thì có thể chứng mình hai người từ đầu đến cuối đều ở trên thuyền, vậy mà khi mở cửa phòng ra xem thì bất ngờ có hai bộ xương người nằm chình ình ở đó…
Sau khi nghe người phụ trách giới thiệu tình huống xong, Đoàn Phong nêu ý kiến muốn gặp mấy người mở cửa lúc đầu có được không? Đối phương nghe xong thì sai quầy phục vụ gọi điện thoại, rất nhanh sau đó có hai cô gái mặt tái nhợt đi tới.
Viên Mục Dã nhìn sắc mặt hai người này là biết bọn họ đã bị dọa không nhẹ, thế là cậu bảo Song Mugla khuyên hai người này không cần sợ hãi, bọn họ nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trước đó phải cần hai người phối hợp.
Tiếp đó Song Mugla bô bô phiên dịch lại những lời của Viên Mục Dã cho họ nghe, có lẽ nhờ vào khuôn mặt của Viên Mục Dã mà hai cô gái này nghe xong sắc mặt hơi dịu xuống, sau đó liên tục gật đầu biểu thị đồng ý.
Viên Mục Dã thấy vậy thì bảo Song Mugla hỏi hai cô gái đó, lúc mới mở cửa phòng có chuyện gì đặc biệt xảy ra không, cái gì cũng được, chỉ là không giống bình thường hoặc khiến họ cảm thấy lạ?
Hai cô gái suy nghĩ rồi sau đó nói cho Viên Mục Dã biết, lúc hai người họ mở cửa đã ngửi thấy một mùi chua kỳ quái, nhưng sau khi mở cửa vài phút thì thứ mùi đó đã biến mất rất nhanh.