Chương 215: Nhân viên điều tra
Còn về thi thể trên mặt đất, hai cô gái này cũng không nhìn kĩ. Thật ra không thể trách hai người họ, bởi vì đừng nói là hai cô gái đó mà đến cả đàn ông mà nhìn thấy hai bộ thi thể ghê rợn như vậy… cũng sẽ bị dọa phát sợ.
Còn về mấy bộ thi thể được phát hiện trước khi đám người Viên Mục Dã xuống máy bay, thật ra không biết đã chết từ bao giờ, bọn họ được phát hiện bởi nhóm nhân viên phòng dịch đầu tiên khi lên thuyền đi kiểm tra theo thông lệ.
Đoàn Phong uống một ngụm cà phê trong cốc rồi nói: “Chuyện bây giờ chính là như vậy, tất cả mọi người nếu có ý tưởng gì thì có thể nói một chút…”
Người lên tiếng trước tiên là Tằng Nam Nam, cô nhìn báo cáo kiểm tra thi thể trong điện thoại rồi nói: “Bên ngoài xương người không có dấu răng, chắc chắn không phải do động vật ăn thịt gây ra, mà trên chiếc tàu biển chở khách với không gian kín như thế này thì khả năng có động vật ăn thịt là không cao.”
Trương Khai nghe vật bèn lên tiếng: “Tàu biển chở khách to như vậy, nhỡ có ai mang theo vật nuôi thì sao? Tôi vừa thấy trên thuyền còn dán quảng cáo có biểu diễn xiếc thú đấy, chưa biết chừng có động vật chạy ra từ gánh xiếc đó rồi cắn chết mấy hành khách cũng nên!”
Nhưng Hoắc Nhiễm lại không cho là như vậy: “Cắn chết với bị ăn là hai khái niệm được không? Anh nhìn kĩ hai bộ thi thể kia đi, thịt gần như bị chén sạch, thứ gì có sức ăn như thế chứ?”
Đoàn Phong thấy mọi người líu ríu tranh cãi nhưng cũng chẳng cho ra được kết luận nào, anh ta bèn quay đầu sang hỏi Viên Mục Dã vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ: “Viên, cậu có ý kiến gì không?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Trước mắt khó mà nói, nhưng tôi đồng ý với quan điểm của Tằng Nam Nam, chắc chắc không phải do động vật có vú gây ra, bởi vì động vật ăn thịt mà có thể một lần ăn hết hai người thì vóc dáng không thể quá nhỏ. Nhưng mọi người xem thật kĩ báo cáo trước đó đi, phía trên đó đã nói gian phòng xảy ra chuyện là hoàn toàn bịt kín, ngay cả cửa sổ cũng chẳng có, thử nghĩ xem nếu thật sự là động vật nào đó ăn họ vậy nó chạy ra khỏi phòng bằng cách nào? Trừ khi nó tự mình mở cửa.”
Đoàn Phong nói với Song Mugla vẫn ngồi yên bên cạnh: “Cậu đi nói với bọn họ một chút, bảo chúng tôi muốn đi xem mấy gian phòng phát hiện thi thể.”
Sau đó dưới sự sắp xếp của Song Mugla, mấy người Viên Mục Dã đi tới căn phòng đầu tiên phát hiện thi thể, đó là một khoang tiêu chuẩn dành cho hai người, nó rộng khoảng mười mấy mét vuông, không có cửa sổ, không gian tương đối chật hẹp.
Mấy người bọn họ tiến vào phòng xong thì Đại Quân nhướng mày nói: “Có một mùi lạ, giống như cháo bị chua vậy…”
Viên Mục Dã cũng cẩn thận ngửi nhưng cũng không ngửi được gì giống mấy người khác… Nhưng cậu liếc mắt là thấy trên tấm thảm trong phòng có sơn hai hình người.
“Chỗ này là vị trí phát hiện thi thể lúc trước hả?” Viên Mục Dã chỉ vào dấu vết trên mặt thảm và hỏi.
Song Mugla phiên dịch cho hai cô gái phụ trách phòng ở phía sau, bọn họ nghe xong đều tái nhợt mặt gật đầu, Viên Mục Dã thấy vậy bèn ngồi xuống dùng tay sờ lên dấu vết, cậu cảm giác phía trên có một chút dầu mỡ.
Hoắc Nhiễm từ lúc mới vào đã cảm thấy không được tự nhiên, lúc này lại nhìn Viên Mục Dã sờ dấu vết trên mặt đất thì hơi buồn nôn nói: “Tốt nhất đừng dùng tay chạm vào, nhỡ có vi khuẩn thì sao?”
Viên Mục Dã đứng lên rồi quay đầu nói với Đoàn Phong: “Tôi muốn ở một mình trong phòng một lúc.”
Đoàn Phong tự nhiên là hiểu Viên Mục Dã muốn làm gì, vì thế anh ta bảo mọi người ra đợi ở cửa trước, nhưng Hoắc Nhiễm luôn cảm thấy để Viên Mục Dã một mình trong phòng không an toàn.
Trương Khai ôm lấy cổ cậu ta, vừa kéo ra ngoài vừa bảo: “Chẳng lẽ cậu mắc chứng bệnh sợ hãi khi bị giam cầm trong không gian hẹp à!”
Hoắc Nhiễm lập tức đỏ mặt nói: “Biến, anh bị thì có!”
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Viên Mục Dã bèn điều chỉnh suy nghĩ của mình, tiếp đó cậu bình tĩnh nhìn hoàn cảnh trong phòng, vào lúc này cậu nghe thấy tiếng xả nước trong buồng vệ sinh…
“Soạt… Soạt…”
Viên Mục Dã ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi nói về phía mình: “Tìm cho tôi một cái lọ trong chiếc túi đã mở khóa kéo với, hai ngày nay tôi không thoải mái đi vệ sinh được.”
Lúc này có một giọng nói khác từ sau lưng Viên Mục Dã truyền đến: “Tôi thấy chắc do ông ăn nhiều đồ trên thuyền quá đấy, đúng là đồ xấu bụng!”
Viên Mục Dã nhìn lại thì thấy một bà lão có khí chất cao sang đang đứng sau lưng với vẻ mặt buồn cười, xem ra cặp đôi già này chính là hai người chết lúc ban đầu.
Ông lão nghe vậy không phục: “Mấy nghìn đồng một chiếc vé tàu, không ăn ngon một chút chẳng phải chịu lỗ à? Lát nữa chúng ta còn phải xuống thuyền đi chơi đó, không ăn nhiều thì lấy đâu ra sức?”
Bà lão đi tới lục tìm đồ trong túi, vừa tìm vừa nói: “Thật ra mấy hôm nay tôi cũng chỉ có vào chứ không ra, không biết có phải do dạ dày của chúng ta xảy ra vấn đề gì không?”
Ông lão vừa cười vừa trả lời: “Chắc là không đâu, bà nhìn trạng thái tinh thần của chúng ta hai ngày qua tốt đến mức nào chứ, ngay cả mấy người trẻ tuổi cũng không sánh được…”
Viên Mục Dã nhận thấy trạng thái tinh thần của hai người này rất tốt, nhưng sắc mặt lại vô cùng nhợt nhạt, bờ môi gần như không có một chút sắc hồng nào… Loại màu sắc này kết hợp với trạng thái tinh thần lúc đó của bọn họ thì hơi khác thường và quái dị.
Không ngờ đúng lúc này, lỗ tai ông lão bắt đầu từ từ chảy máu, bà lão thấy vậy hoảng sợ hô: “Ông à, tai ông sao lại chảy máu!”
Ông lão nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó ông ta cũng chỉ vào bà lão rồi lắp bắp: “Bà… Bà…”
Viên Mục Dã thấy sắc mặt ông lão thì lập tức quay ra nhìn bà lão, cậu phát hiện mắt và mũi bà lão đều chảy máu, trông dáng vẻ còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần so với ông lão.
Nhìn dáng vẻ hai người rất kinh hoàng, chắc bọn họ không biết mình bị làm sao, đúng lúc này, Viên Mục Dã nhìn thấy rõ ràng dưới da của bà lão dường như có vật gì đó đang hoạt động…
Cảnh tượng này thật sự hơi kinh hãi, ngay cả người ít bị dọa sợ như Viên Mục Dã mà cũng giật nảy mình. Nhưng khi cậu nhìn kĩ lại thì cảnh tượng đã biến mất, cho nên Viên Mục Dã cũng không nhìn rõ được trên mặt bà lão đã xảy ra chuyện gì.
Lúc đi ra khỏi phòng, sắc mặt Viên Mục Dã hơi khó coi, mấy người số 54 thấy vậy đều xông đến. Đoàn Phong dùng ánh mắt hỏi thăm tình huống như thế nào?
Viên Mục Dã khẽ lắc đầu, cậu ra hiệu với anh ta là trong hành lang đang có khá nhiều du khách đang quan sát, có gì cứ về trước rồi nói.
Thật ra từ lúc bọn họ lên thuyền đã có khá nhiều du khách hỏi thăm Song Mugla về tình huống của bọn họ, những du khách đó muốn hỏi xem bọn họ có phải là nhân viên điều tra của quân đội nước T không?