Chương 217: Cá mặt người
Ba người này lần lượt là nhà ảo thuật Nozawa, trợ lý ảo thuật Emma, còn có diễn viên tạp kỹ Victor của gánh xiếc thú Nguyệt Thần… Sau đó Viên Mục Dã bảo Song Mugla đến gặp người phụ trách gánh xiếc là Steven để hỏi tình huống cụ thể của ba người này.
Theo lời kể của Steven, gánh xiếc Nguyệt Thần của bọn họ sẽ biểu diễn đúng vào lúc 8 giờ tại sảnh biểu diễn ở tầng mười, tiết mục ảo thuật của Nozawa đều là tiết mục quan trọng cuối cùng.
Nhưng không biết vì lý do gì mà vào ngày thứ ba từ khi lên thuyền, Nozawa đột nhiên thấy không khỏe, anh ta nói mình nghiên cứu mấy tiết mục ảo thuật mới nhưng lại liên tục thất bại.
Steven thấy tiếp tục như vậy cũng không được, bèn đổi tiết mục của Nozawa, Steven bảo anh ta cứ nghiên cứu tốt tiết mục mới, tạm thời không cần lên biểu diễn. Bắt đầu từ lúc đó, Nozawa vẫn luôn trốn trong phòng của mình, toàn bộ nhu cầu sinh hoạt đều do trợ lý Emma phụ trách.
Viên Mục Dã nghe đến đó bèn truy hỏi: “Như vậy nói cách khác là ngày thứ tư ở trên thuyền thì mấy người đã không gặp được nhà ảo thuật và trợ lý của anh ta rồi?”
Steven nghe Song Mugla phiên dịch lại cho bọn họ. Bên trong đoàn xiếc có quá nhiều việc, nếu như đã hủy bỏ tiết mục ảo thuật của Nozawa thì Steven cũng không cần thiết phải chú ý đến anh ta nữa.
Còn về diễn viên tạp kỹ Victor, hắn đã bất ngờ bị trật chân trong lần biểu diễn đầu tiên trên thuyền nên chỉ có thể nghỉ ngơi một mình trong phòng, mà gian phòng của Victor lại ở ngay cạnh phòng của Nozawa.
Sau đó, Steven dẫn nhóm Viên Mục Dã đi tới phòng của ba người kia, họ phát hiện trong phòng không có một ai, nhưng tất cả hành lý đều đặt trong tủ quần áo.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã vẫn luôn cau mày thì nhẹ giọng hỏi: “Cậu hoài nghi ba người này là đầu nguồn lây nhiễm à?”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Khó mà nói, nhưng cho đến bây giờ khi so sánh với năm người chết khác, ba người này có mối liên hệ càng thêm chặt chẽ, điều đó nói lên rằng nhất định có một người trong số họ đã lây cho hai người kia…
Đoàn Phong gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta phải mau chóng tìm được bọn họ mới được…”
Viên Mục Dã thở dài: “Nếu như bọn họ đúng là nguồn truyền nhiễm ban đầu thì chỉ sợ lúc này đã không còn sống nữa rồi, thứ chúng ta muốn tìm chắc phải là thi thể của họ mới đúng.”
Đại Quân cẩn thận ngửi trong phòng rồi bảo: “Nơi này còn sót lại một chút mùi chua, không nặng lắm, so sánh với phòng hai ông bà già thì nhạt hơn rất nhiều…”
Viên Mục Dã trầm giọng nói: “Vậy có thể chứng minh người ở chỗ này đúng là đã bị lây nhiễm, nhưng tại sao thi thể bọn họ lại không có trong phòng?”
Trương Khai nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ ăn hết cả xương rồi?”
Tằng Nam Nam lắc đầu: “Không đâu, năm người trước đó đã để lại bộ xương hoàn chỉnh, điều đó nói lên mặc kệ vật kia là thứ gì thì nó không thể tiêu hóa và nuốt được xương người.”
Đoàn Phong nói với mọi người: “Nếu đã không tìm thấy người thì trước tiên hãy kiểm tra toàn bộ vật dụng trong phòng một lần, biết đâu có manh mối gì thì sao?”
Sau đó cả nhóm tập trung toàn bộ đồ vật của ba phòng vào một chỗ, tiếp đó lật xem từng cái một, cuối cùng bọn họ thật sự tìm được một quyển sổ nhật ký do Nozawa tự tay biết, nhưng phía trên đó toàn tiếng Nhật.
Ngay lúc Viên Mục Dã đang phát sầu vì không hiểu tiếng Nhật, Tằng Nam Nam đã cầm quyển sổ tay nhìn kĩ một chút, sau đó rất dễ dàng đọc nội dung bên trong…
Nozawa rất thích ghi lại sinh hoạt hàng ngày của mình.
Trên đó ghi lại từ những lần anh ta biểu diễn ảo thuật cho đến món ngon mà anh ta gặp được, thậm chí còn ghi lại tình cảm giữa anh ta và cô trợ lý người Nga tên là Emma, tất cả đều được ghi chép rất rõ ràng.
Từ quyển sổ nhật ký này có thể dễ dàng nhận ra, Nozawa là một người làm việc rất ngăn nắp, lại ưa thích sưu tầm thức ăn ngon, mỗi khi đến một bến cảng thì anh ta đều sẽ xuống thuyền để đi tìm món ăn đặc sắc ở nơi đó.
Nozawa đã từng dùng hai trang giấy để ghi chép tỉ mỉ, vào ngày mùng một tháng này, cũng là trước khi lên thuyền thì anh ta đã được nếm một loại cá biển rất đặc biệt. Trong miêu tả của Nozawa, đó là một loại mà với một kẻ “Chuyên ăn cá” đầy kinh nghiệm như anh ta cũng chưa từng gặp… Sở dĩ gọi nó là “Cá quái dị” vì dáng vẻ của nó đúng là không giống những con cá bình thường.
Con cá quái dị này dài ba mét ba, toàn thân đen nhánh không vảy, con ngươi tròn hơi lồi ra, lạ nhất là miệng nó rất rộng, bên trong lại có một hàm răng giống con người, nếu không nhìn kĩ thì còn tưởng nó có một khuôn mặt người chứ!
Lúc đó vừa đúng lúc Nozawa đi ngang qua một chợ cá gần bến cảng, một số thuyền cá vừa từ biển trở về đang chào hàng chỗ cá tươi mà họ đánh bắt được, còn con cá mặt người kia xen lẫn trong một lưới tôm Hắc Hổ.
Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy loại cá lạ này, Nozawa bèn dừng bước rồi liên tục hỏi ngư dân trên thuyền xem con cá này bán thế nào. Không ngờ tên ngư dân đó lại dùng tiếng Anh bập bõm nói cho anh ta biết: “Con cá này không thể ăn!”
Nozawa tưởng ngư dân này muốn tăng giá nên móc một tờ trăm đô la Mỹ phe phẩy trước mặt người ngư dân, anh ta tỏ vẻ mình rất muốn mua con cá này. Mặc dù lúc đầu thái độ của người ngư dân kia rất kiên quyết, nhưng khi người này nhìn thấy tiền trong tay Nozawa thì cuối cùng vẫn bán con cá quái dị cho anh ta.
Tại những dòng chữ rườm rà sau đó, Nozawa vẫn nói con cá đó có hương vị cực kỳ ngon, nó là một con cá biển ngon nhất mà anh ta được nếm trong cuộc đời này! Anh ta còn nói lần sau đi đến bến cảng đó sẽ dẫn theo Emma đi nếm thử.
Sau khi xem xong quyển sổ tay của Nozawa, Đoàn Phong gõ gõ vào con cá lạ được vẽ bằng bút máy và hỏi: “Chẳng nhẽ con cá này có vấn đề?”
Tằng Nam Nam nhìn chằm chằm hình vẽ con cá lạ rồi nói: “Hình vẽ này quá trừu tượng, nếu có một tấm ảnh thì tốt.”
“Kể cả có thì cũng ở trong chiếc điện thoại của gã Nhật Bản rồi!” Trương Khai đột nhiên thốt ra một câu.
Vậy mà lại khiến cả đám được nhắc nhở, Hoắc Nhiễm vỗ đầu một cái và nói: “Đúng rồi, điện thoại đâu? Cả ba căn phòng đều không có điện thoại, chứng tỏ điện thoại đều ở trên người bọn họ!”
Đoàn Phong quay ra hỏi Tằng Nam Nam: “Cô có thể định vị bọn họ thông qua điện thoại di động không?”
Không ngờ Tằng Nam Nam lại lắc đầu: “Kể cả có định vị được thì cũng chỉ là địa điểm tương đối, chính là vị trí của con tàu này chứ không xác định được cụ thể là ở chỗ nào… Hơn nữa, còn phải trong tình huống điện thoại bật máy mới được, nếu như tắt máy thì không thể nào định vị được.”
Hoắc Nhiễm suy nghĩ rồi nói: “Cho tôi một chút thời gian, tôi có thể làm một máy theo dõi cỡ nhỏ, nếu trong ba người bọn họ có một chiếc điện thoại không tắt máy, tôi có thể thông qua phần mềm mạng xã hội trên máy họ để xác định vị trí chính xác nhờ vào mạng nội bộ trên thuyền.”