Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 229: Diệp Dĩ Nguy mất tích

Chương 229: Diệp Dĩ Nguy mất tích

Trước đó, lúc ở phòng tạm giam tầng hai, Viên Mục Dã đã chụp lại hình ảnh của con trùng kia, khi đó trong phòng hơi tối nên không thấy rõ lắm. Nhưng bên phòng thí nghiệm này đèn đuốc sáng trưng, mỗi người ở đây đều nhìn thấy rõ ràng…
Cái thứ kia trông giống như một con lươn cực lớn, nhưng không có mắt, trên đầu nó chỉ có một cái miệng rộng hình tròn. Có lẽ dự cảm được mình sắp phải chết, nên con trùng đực này rất cố gắng muốn chui ra khỏi cơ thể của Nozawa, nhưng không biết tại sao nó cố gắng mãi cũng không thành công.
Lúc này nó đột nhiên quay đầu nhìn về hướng những người khác ở đây, như đang cảm giác cái gì đó, nhưng bởi vì bị cái thân thể con người này trói buộc nên không thể tiếp tục di chuyển lên phía trước… Thế là nó liền ngoác cái miệng rộng của mình ra, giống như đang ngửi ngửi hương vị của đám người trong không khí.
Lúc này bọn Viên Mục Dã mới nhìn thấy rõ ràng, hóa ra trong miệng của cái thứ kia lại có một bộ răng, nếu bị nó cắn cho một cái thì không chết cũng phải mất hai lạng thịt!
Khi con trùng chúa này phá thể chui ra, trong phòng thí nghiệm lập tức tràn ngập một thứ mùi chua cực kỳ gay mũi. Vì lý do an toàn nên lão Lâm bảo tất cả những người không liên quan ra bên ngoài, chỉ để lại anh ta, tiến sĩ Mạnh và Đoàn Phong.
Viên Mục Dã thì mang theo những người còn lại đi ra ngoài cửa, thông qua cửa sổ thủy tinh lớn của phòng thí nghiệm để xem tình hình bên trong… Đoàn Phong sợ thứ này sẽ làm lão Lâm và tiến sĩ Mạnh bị thương nên luôn đứng chặn ở trước hai người bọn họ.
Nhưng con trùng chúa này cũng không lợi hại như dáng vẻ của nó, từ lúc chui ra khỏi cơ thể của Nozawa, có vẻ như nó không có cách nào khống chế được cơ thể của vật chủ nữa. Vả lại dường như nó cũng không quá thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh, màu da trên cơ thể nó bắt đầu dần biến thành màu đen…
Sự thật chứng minh, sau khi vật chủ chết, ký sinh trùng trong cơ thể hắn dù có lợi hại đến mức nào cuối cùng cũng chỉ có thể chậm rãi khô kiệt. Ngay lúc lão Lâm và tiến sĩ Mạnh đang vui sướng cho là mình sắp có được tiêu bản hoàn chỉnh của một con trùng chúa, thì nó lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà khô quắt lại chỉ còn một đoạn xương khô.
Viên Mục Dã đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy con trùng này đã chết cũng thở phào. Nói thật, cậu cũng không hy vọng cái thứ như thế này bị mang xuống tàu. Có nhiều thứ lực lượng rất đáng sợ, với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của con người thì tốt nhất vẫn không nên động vào thì hơn.
Xế chiều hôm đó, đoàn người số 54 cuối cùng cũng rời khỏi du thuyền Helios xa hoa này, tâm trạng của bọn họ hoàn toàn khác với lúc mới bước lên trên thuyền. Ai mà có thể ngờ trên một chiếc du thuyền mê người như thế này lại phát sinh một chuyện đáng sợ như vậy?
Thời điểm xuống tàu, Trương Khai và Đại Quân còn than thở, thật đáng tiếc cho một chiếc tàu du dịch tốt như vậy! Hoắc Nhiễm lại tỏ vẻ coi thường: “Cả ngày cứ lênh đênh trên biển thì có gì hay? Mấy thứ vui chơi trên thuyền này ở chỗ nào chẳng có, chẳng lẽ cứ nhất định phải lênh đênh ở trên biển chơi mới sướng à?”
Trương Khai ôm cổ Hoắc Nhiễm, cười xấu xa: “Anh biết cậu có chứng sợ giam cầm trong không gian hẹp, cho nên không thích đi chơi trên du thuyền! Mấy ngày nay cảm giác thế nào? Có thấy thích nghi được chút nào với không gian ngột ngạt không?!”
“Cút, anh mới bị mắc chứng giam cầm ấy, cả nhà anh đều bị mắc chứng ấy!” Hoắc Nhiễm nói xong mới nhớ ra là cậu ta vừa mắng cả mình vào trong ấy.
Vì lão Lâm còn phải sắp xếp tất cả thông tin về vụ việc lần này, dĩ nhiên, điều quan trọng nhất là anh ta muốn lấy được đoạn xương của con trùng chúa trên xương của Nozawa và Jason, nên anh ta còn phải ở lại nước T thêm vài ngày. Thế nên Đoàn Phong dẫn đội số 54 về thủ đô trước.
Máy bay vừa hạ cánh, Viên Mục Dã đã vội vàng chạy xe về nhà trước. Cậu cũng đi được hai tuần lễ rồi, không biết con cún Kim Bảo kia có sắp quên luôn cậu rồi hay không.
Kết quả khi Viên Mục Dã về đến nhà lại phát hiện trong sân vừa bẩn vừa lộn xộn, phân và nước tiểu đầy đất, không hề thấy bóng dáng Kim Bảo đâu cả. Lòng Viên Mục Dã trầm xuống, cậu vội la lớn: “Kim Bảo! Kim Bảo?!”
Khi xông vào trong phòng, cậu thấy Kim Bảo người ngợm bẩn thỉu đang nằm sấp trên ghế sofa, nó nhìn thấy Viên Mục Dã trở về thì hai mắt lập tức sáng lên, sau đó nhảy từ trên ghế sofa xuống, rên ư ử nhào vào trong ngực cậu.
Viên Mục Dã vừa nhìn là biết con chó nhỏ này ít nhất cũng bị nhịn đói ba, bốn ngày rồi, lòng cậu thấy áy náy, bèn nhanh nhẹn đi lấy túi thức ăn cho chó ở trong tủ ra, đổ vào bát của nó.
Thấy Kim Bảo ăn như hổ đói, Viên Mục Dã rất đau lòng, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy lo lắng cho Diệp Dĩ Nguy, bởi vì với tính cách của anh ta thì tuyệt đối không có chuyện bỏ mặc Kim Bảo… Do đó, chỉ có một khả năng duy nhất là Diệp Dĩ Nguy đã xảy ra chuyện.
Viên Mục Dã cũng không kịp dọn dẹp lại nhà cửa, cậu cho Kim Bảo ăn no, an ủi nó xong là lập tức gọi cho Diệp Dĩ Nguy, nhưng trong điện thoại di động lại phát ra âm thanh nhắc nhở đối phương đang tắt máy…
Chắc chắn đã xảy ra chuyện, loại cảm giác này càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn trong lòng Viên Mục Dã. Cậu vội vàng bấm gọi cho Từ Lệ, lần này điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Viên, cậu trở về rồi à?! Sao lần này đi công tác nhiều ngày như vậy chứ?” Giọng nói của Từ Lệ trong điện thoại rất nhiệt tình.
Nhưng Viên Mục Dã không có ý định hàn huyên với anh ta mà đi thẳng vào vấn đề, cậu hỏi: “Diệp Dĩ Nguy đâu? Tại sao tôi gọi điện thoại cho anh ấy mà không được?”
Từ Lệ ngạc nhiên, sau đó anh ta tỏ vẻ nghi ngờ: “Không phải cậu ta xin nghỉ phép ra ngoài đi chơi à? Cậu ta không nói với cậu ư?”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Viên Mục Dã vội vàng hỏi.
Từ Lệ ngẫm nghĩ: “Đại khái khoảng bốn ngày trước, cậu ta nói muốn xin nghỉ phép một ngày để đi leo núi. Trong thời gian này bên đội không bận lắm nên tôi đồng ý. Kết quả sang chiều ngày thứ hai, thằng nhóc này lại gửi tin nhắn cho tôi nói là xin nghỉ thêm mấy này nữa, còn nói là tín hiệu ở ngọn núi cậu ta đang leo không được tốt lắm, chỉ có thể gửi tin nhắn.”
Viên Mục Dã nghe xong liền thở dài: “Anh Từ, có khả năng pháp y Diệp xảy ra chuyện rồi!”
“Cái gì!!” Từ Lệ kinh hãi.
Nửa tiếng sau, Viên Mục Dã mặt mày lo lắng xuất hiện ở trong văn phòng của Từ Lệ, cùng lúc đó người của đội 6 và những đồng nghiệp khác trong tổ pháp y cũng đã có mặt.
Từ Lệ nhìn thấy Viên Mục Dã thì hỏi ngay: “Vì sao cậu lại khẳng định là Tiểu Diệp đã xảy ra chuyện rồi?”
Giọng Viên Mục Dã trầm xuống: “Trước khi tôi đi đã đem con chó trong nhà nhờ pháp y Diệp chăm sóc. Với tính cách của anh ấy, anh ấy có thể ra ngoài trong một thời gian dài mà mặc kệ con chó sao? Cứ coi như anh ấy thật sự phải đi thì cũng sẽ đem con chó gửi ở một nơi nào đó, chắc chắn không thể có khả năng bỏ mặc nó được.”
Từ Lệ nghe xong cũng ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống này: “Tôi cũng cảm thấy lạ, làm sao cậu ta có thể ham chơi đến mức ấy được? Viên, cậu đừng quá lo lắng, tôi đã cho người định vị điện thoại di động của Tiểu Diệp rồi, chắc là sẽ biết cậu ta ở đâu nhanh thôi.”
Viên Mục Dã nghe thế bèn kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xống, ổn định lại tâm trạng của mình. Vừa rồi đúng là cậu có hơi nôn nóng quá thật, giờ tỉnh táo ngẫm lại mới thấy, với bản lĩnh của Diệp Dĩ Nguy, cho dù có bị mắc kẹt ở nơi nào cũng sẽ không lo lắng bị nguy hiểm đến tính mạng…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất