Chương 238: Chiếc điện thoại màu đen
Từ Lệ ở bên cạnh buồn nôn nói: “Tại sao trước đây tôi không phát hiện khẩu vị của cậu mặn như vậy nhỉ…”
Viên Mục Dã cười đáp: “Tôi muốn ăn thử ấy mà… Hay là anh cũng thử một chút?”
Từ Lệ liên tục xua tay: “Đừng, tôi không có phúc tiêu thụ đâu.”
Sau khi ăn hai cái bánh bao tiết lợn, Viên Mục Dã cảm thấy người mình không còn bủn rủn nữa, cậu bèn gọi ông chủ quán mì đến để hỏi tình hình ăn mì của bọn trẻ đêm qua.
Theo trí nhớ của ông chủ quán, lúc đó trong quán ngoài mấy đứa bé ra thì còn vài bàn khách nữa, ông ta chạy đi chạy lại để tính tiền và phục vụ nên khá bận rộn, vì thế không để ý được trong số những đứa trẻ đó có đứa nào dùng điện thoại hay không.
Nhưng hai phụ bếp trong quán lại nói, bọn họ vẫn luôn bận rộn ở đằng trước, họ không thấy có đứa bé nào dùng điện thoại cả, nhưng có một đứa đã ra ngoài một lần, nó nói là muốn đi vệ sinh.
Viên Mục Dã nghe xong bèn truy hỏi: “Đứa bé nào đi ra thế?”
Một phụ bếp suy nghĩ rồi trả lời: “Lý Tiểu Nhị, thằng nhóc đó láu cá nhất! Bình thường mỗi khi qua đây nó luôn nhìn chằm chằm vào quán chúng tôi, vậy mà tối hôm qua không hiểu thế nào, mì trộn tương chiên vừa được bê lên thì nó đã la hét đòi đi ị, tôi sợ những khách khác nghe thấy lại ăn mất ngon nên để cho nó đi thật nhanh.”
Viên Mục Dã nghe xong vỗ Từ Lệ rồi nói: “Đi, mau đi tìm Ngô Đại Hưng, để cậu ta giúp chúng ta lấy băng ghi hình đêm qua!”
Mặc dù trong quán không có camera, nhưng bên ngoài lại có! Nếu Lý Tiểu Nhị thật sự đã gửi tin nhắn vào lúc đó, vậy rất có khả năng sẽ bị camera ghi lại…
Sau khi biết thời gian và địa điểm, việc tra camera sẽ dễ dàng hơn nhiều, Ngô Đại Hưng gần như không phải tốn thời gian gì mà đã tìm được bóng dáng Lý Tiểu Nhị trong camera giám sát của phố ẩm thực. Đứa bé này đi ra khỏi quán mì xong thì không đi đến nhà vệ sinh gần đó mà lại chạy tới một hàng cây xanh rồi ngồi xổm xuống.
Từ Lệ thấy vậy bồn chồn hỏi: “Thằng nhóc này có nhà vệ sinh không đi, sao lại chạy đến hàng cây đi ị chứ?”
Ngô Đại Hưng cười bảo: “Đám ăn mày này thường xuyên đi bậy ngoài đường, trước đó chúng tôi đã nói với bọn chúng nhiều lần rồi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của thôn Trường Khê! Chú của tôi còn vì chuyện này mà đi gặp Ngô Lão Lục… Từ đó bọn nó mới bớt đi một chút. Như thế này đã là tốt rồi, ít nhất thì nó cũng đi vào buổi đêm, không thì sẽ xấu hổ lắm.”
Viên Mục Dã lắc đầu bảo: “Không đúng… Đi nào, chúng ta đến chỗ hàng cây đó xem là biết!”
Khi Từ Lệ và Viên Mục Dã đi tới hàng cây đó thì phát hiện trong đó rất sạch sẽ, hoàn toàn không có cứt đái gì cả.
Viên Mục Dã cau mày nói: “Đêm qua thằng bé đó không hề muốn đi ị, nó chỉ tìm cớ để ra ngoài gửi tin nhắn cho Ngô Lão Lục thôi…”
Từ Lệ nhìn xung quanh một lượt, đoạn hỏi: “Nhỡ có nhân viên vệ sinh dọn dẹp rồi thì sao?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không đâu, đêm qua lúc Tiểu Lưu đưa bọn nó đến quán mì đã hơn mười một giờ, mà bây giờ vẫn còn quá sớm, hơn nữa vị trí này khá khuất, chắc sẽ không bị nhân viên vệ sinh thu dọn… Hai chúng ta tranh thủ tìm kĩ quanh hàng cây xanh này xem, tôi nghi là Lý Tiểu Nhị vứt chiếc điện thoại ở gần đây!”
Sau đó Viên Mục Dã và Từ Lệ tìm đi tìm lại trong hàng cây xanh, bọn họ thật sự tìm được một chiếc điện thoại màu đen bị vỡ màn hình trong một bụi cỏ.
Chỉ cần liếc mắt là Viên Mục Dã nhận ra ngay chiếc điện thoại này là của Diệp Dĩ Nguy, cậu lập tức thử khởi động máy, không ngờ chiếc điện thoại này mặc dù vỡ màn hình nhưng vẫn dùng được. Viên Mục Dã dùng khăn tay bật điện thoại, cậu phát hiện bên trong chỉ có một tin nhắn, chính là tin nhắn mà Ngô Lão Lục đã nhận đêm qua.
Dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, hoặc là do quá vội vàng nên sim điện thoại và tin nhắn vẫn còn ở bên trong máy, chắc chắn trên này có dấu vân tay của Lý Tiểu Nhị, lần này coi như đã lấy đủ nhân chứng vật chứng!
Vật lộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng có một chút thu hoạch, Viên Mục Dã và Từ Lệ lập tức quay về nhà trọ đang giam giữ Lý Tiểu Nhị, bọn họ muốn xem thử có nạy được chút tin tức gì từ miệng nó không…
Khi Viên Mục Dã đối mặt với Lý Tiểu Nhị, cậu cảm giác rất rõ ràng đứa trẻ này không giống bình thường. Những đứa trẻ bình thường dù có thông minh đến mức nào, dám gây ra họa tày trời ra sao, nhưng khi đối mặt với cảnh sát cũng sẽ giống như chuột gặp mèo.
Nhưng Lý Tiểu Nhị lại vô cùng bình tĩnh, ánh mắt của nó lúc thì gian xảo lúc lại như vô tội, khiến người khác không thể đoán được trong lòng nó đang nghĩ gì. Nếu không phải Viên Mục Dã tận mắt nhìn thấy Lý Tiểu Nhị giết người, chắc cậu sẽ rất khó tin tưởng một đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi lại độc ác đến thế.
“Cháu nói đi, tại sao phải gửi tin nhắn cho Ngô Lão Lục? Chẳng phải cháu rất hận hắn à?” Viên Mục Dã bình thản hỏi.
Lý Tiểu Nhị nhún vai đáp: “Chú à, cháu không biết chú đang nói gì? Đến cả điện thoại cháu cũng chẳng có, lấy gì mà gửi tin cho Ngô Lão Lục chứ?”
Từ Lệ nghe xong bèn lấy chiếc điện thoại đã được bọc kín ra, sau đó lạnh lùng chất vấn: “Đêm qua cháu giả vờ muốn đi vệ sinh, nhưng thực chất lại ngồi xổm trong hàng cây gửi tin nhắn cho Ngô Lão Lục, có muốn chú lấy hình ảnh cháu gửi tin nhắn trong camera theo dõi ra cho cháu xem không?”
Khả năng dao động người khác của Từ Lệ cũng vô cùng thành thạo, bên trong camera không hề quay được cảnh Lý Tiểu Nhị nhắn tin mà chỉ ghi được cảnh nó đang ngồi xổm trong hàng cây, cúi đầu nhìn gì đó…
Khi Lý Tiểu Nhị nhìn thấy chiếc điện thoại di động màu đen, biểu cảm trên mặt nó cũng hơi thay đổi, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kinh hoảng, nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường: “Úi, là chiếc điện thoại này à, đúng là cháu đã nhặt được chiếc điện thoại này khi đi ị tối qua, nhưng thấy màn hình đã vỡ nên cháu lại ném nó vào trong bụi cây.”
Viên Mục Dã cười lạnh hỏi: “Trên đời này có sự trùng hợp như vậy sao? Cháu vô tình nhặt được chiếc điện thoại, lại trùng hợp là trong chiếc điện thoại này có tin nhắn gửi cho Ngô Lão Lục vào lúc quan trọng nhất?”
Lý Tiểu Nhị bĩu môi: “Đúng là trùng hợp, nhưng cháu thật không biết chuyện này là thế nào!”
Viên Mục Dã gật đầu: “Được thôi, cháu đúng là chối rất sạch sẽ! Nhưng chú thật sự tò mò là tại sao cháu lại muốn cứu Ngô Lão Lục? Hắn không phải là cha ruột của cháu mà! Hay là… Cháu căn bản không hề muốn cứu hắn mà ngược lại, chính vì cháu hiểu rất rõ tính cách Ngô Lão Lục, đồng thời cũng biết trong tay hắn có một khẩu súng săn nên mới muốn mượn tay cảnh sát để giết hắn?”
Lý Tiểu Nhị nghe Viên Mục Dã nói xong bèn khinh thường đáp: “Chú cảnh sát à, trí tưởng tượng của chú có phong phú quá không vậy? Cháu thấy chú đừng làm cảnh sát nữa, hay là đổi sang viết tiểu thuyết đi!”
Từ Lệ ngồi bên cạnh bị thằng nhóc này làm cho tức đến sắp bốc khói, nếu không phải thấy nó quá nhỏ thì chắc lúc này đã tiến lên đập nó một trận rồi…