Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 239: Đứa trẻ ác độc

Chương 239: Đứa trẻ ác độc

Viên Mục Dã lúc này vẫn bình thản, cậu không bị chọc tức bởi dăm ba câu nói của Lý Tiểu Nhị. Bởi vì con người khi đang tức giận hoặc nóng vội thì rất khó dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề, cho nên từ bé Viên Mục Dã đã tự khuyên bản thân, mặc kệ gặp phải khó khăn gì thì việc đầu tiên là giữ tỉnh táo…
Viên Mục Dã vẫn luôn quan sát thần thái của Lý Tiểu Nhị, cậu phát hiện ánh mắt của đứa trẻ này phức tạp hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa, với nhiều năm kinh nghiệm của mình, Viên Mục Dã nhận thấy đừng nói là trẻ con mà đến cả người lớn, nếu không trải qua chuyện gì đó thì rất khó có được thần thái như vậy.
Mặc dù Lý Tiểu Nhị luôn che giấu suy nghĩ chân thật của mình, nhưng có nhiều thứ càng cố ý giấu thì lại không thể giấu. Sau vài lần giao đấu, Viên Mục Dã có thể khẳng định đẳng cấp của Lý Tiểu Nhị rất cao, Ngô Lão Lục đã chết hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
Từ đó có thể nhận thấy, Lý Tiểu Nhị thừa sức làm đồng bọn của Ngô Lão Lục.
Nhưng có một điều mà Viên Mục Dã nghĩ mãi vẫn không ra, đó chính là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi đã trải qua điều gì mới khiến nó biến thành Lý Tiểu Nhị độc ác như vậy?
Lý Tiểu Nhị thấy Viên Mục Dã cứ nhìn chằm chằm vào mình thì trên mặt hơi không bình tĩnh: “Chú cảnh sát, cháu đói rồi, cháu muốn ăn sáng…”
Viên Mục Dã đương nhiên biết tên nhóc này muốn chuyển hướng sự chú ý của mình, cậu vừa cười vừa hỏi: “Được thôi, cháu muốn ăn cái gì? Bây giờ chú sẽ cho người đi mua…”
Lý Tiểu Nhị đảo mắt, nói: “Cháu muốn ăn bánh bao!”
Viên Mục Dã nghe vậy bèn quay đầu nói với Tiểu Triệu: “Đi mua một túi bánh bao thịt về giúp tôi.” Cậu nói xong thì quay lại cười với Lý Tiểu Nhị: “Được rồi, một lát nữa là có bánh bao ăn! Nhưng trong lúc chờ bánh bao, cháu hãy trả lời trước vài vấn đề cho chú nhé?”
Lý Tiểu Nhị ra vẻ ngây thơ đáp: “Được ạ, chú muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, chỉ cần cháu biết thì nhất định sẽ nói cho chú…”
Viên Mục Dã cười gật đầu: “Được, vậy cứ quyết định như thế! Tiểu Nhị, cháu trả lời trước vấn đề đầu tiên này cho chú, đó chính là… Tại sao cháu lại muốn giết anh cả, thi thể của anh cả bị Ngô Lão Lục giấu ở đâu!”
Lý Tiểu Nhị không ngờ Viên Mục Dã lại bất ngờ nhắc đến việc nó giết anh cả, dưới sự ngạc nhiên tột độ nó thậm chí quên cả giữ biểu cảm trên khuôn mặt, từ đó đã bộc lộ khuôn mặt chân thật nhất của nó.
Viên Mục Dã nhìn thần thái lúc này của Lý Tiểu Nhị, trong chớp mắt cậu đã nghi ngờ liệu có phải mình đang đối thoại với một đứa trẻ hay không.
Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, Lý Tiểu Nhị lập tức nhận thấy khuôn mặt của nó bán đứng chính nó, thế là nó cố bình tĩnh lại rồi hỏi: “Chú nói gì vậy? Anh cả… đợt trước đã trộm tiền của Ngô Lão Lục rồi chạy trốn! Cháu giết nó? Đùa gì kinh vậy! Tuổi của nó lớn hơn cháu, cao hơn cháu, chú có thể đi hỏi đám Hạt Đậu xem bình thường cháu mới là người bị bắt nạt mà?”
Viên Mục Dã thấy cảm xúc của Lý Tiểu Nhị đột nhiên rất kích động, hiển nhiên nó định che giấu sai lầm vừa rồi, thế là cậu gật đầu bảo: “Được, vậy chúng ta không nói về anh cả nữa, trước tiên để chuyện này sang một bên, chúng ta nói về Tiểu Mẫn nhé? Cô bé chết như thế nào? Thi thể đang ở đâu?”
Sau khi nghe thấy vấn đề này, Lý Tiểu Nhị có vẻ thả lỏng, xem ra cái chết của Tiểu Mẫn không liên quan đến nó, hoặc là Lý Tiểu Nhị không đích thân ra tay…
Lần này Lý Tiểu Nhị rất thoải mái, nó nói: “Tiểu Mẫn lúc trước ba lần bốn lượt muốn chạy trốn nên đã khiến Ngô Lão Lục tức giận, trong cơn tức lão đã bán Tiểu Mẫn, còn về chuyện nó bị bán đến chỗ nào thì cháu cũng không biết.”
Viên Mục Dã cũng không ngờ đứa trẻ hơn mười tuổi này lại khó đối phó đến vậy, xem ra chỉ có thể dùng cách lừa gạt, thế là cậu mỉm cười nói: “Hả? Hình như không đúng thì phải? Lúc đó anh cả đâu có nói với cháu như vậy? Rõ ràng anh cả nói với cháu là Tiểu Mẫn bị Ngô Lão Lục bỏ vào túi rồi ném trên núi, nhưng tại sao cháu lại bảo là Tiểu Mẫn bị Ngô Lão Lục bán chứ?”
Lý Tiểu Nhị nghe vậy thì biến sắc, nó sợ đến mức không nói ra lời, Viên Mục Dã thấy nó không mở miệng thì tự mình nói tiếp: “Cháu không cần giật mình, chú có thể nói rõ ràng cho cháu biết. Vào đêm cháu giết anh cả, đã có người nấp trong bóng tối nhìn thấy hết, người đó thấy anh cả nói với cháu là Tiểu Mẫn chết rồi, còn nói chờ để dành được đủ tiền sẽ dẫn cháu và Hạt Đậu cùng đi. Nhưng cháu lại dùng một thanh thép bỏ đi đánh chết anh cả! Thế nào? Chú nói đúng chứ? Đúng rồi, còn quên một chuyện, chú có thể bổ sung một chút, ví dụ như anh cả định đi đến sân sau để giấu tiền nhưng lại bị cháu giật mất! Anh cả cất tiền trong một cái hộp rồi giấu dưới cái tủ sắt gỉ, anh cả…”
“Đừng nói nữa! Cháu không biết chú đang nói cái gì, cháu không muốn nghe!” Lý Tiểu Nhị đột nhiên gào lên.
Từ Lệ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên vỗ bàn rồi quát: “Không muốn nghe cũng phải nghe! Cháu nghĩ chuyện mình làm thì không ai biết sao? Cháu à, hôm nay chú sẽ dạy cháu một câu, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt! Tuổi của cháu còn nhỏ mà sao ra tay độc ác đến vậy? Mau tranh thủ khai hết ra cho chú biết không?”
Từ Lệ không nói như vậy còn đỡ, Lý Tiểu Nhị nghe xong thì lại luôn mồm nói mình chẳng biết gì hết, trong nhất thời Viên Mục Dã và Từ Lệ không có cách nào cả… Bởi vì cho đến bây giờ họ vẫn chưa tìm được thi thể nào, cho nên tất cả những gì Viên Mục Dã nói chỉ là trên giả thiết.
Có lúc Viên Mục Dã rất muốn hỏi thẳng Lý Tiểu Nhị có biết Diệp Dĩ Nguy ở đâu không, nhưng cậu sợ mình mà hỏi như vậy thì Lý Tiểu Nhị lại càng không chịu nói.
Đúng lúc này Tiểu Triệu đã mua bánh bao về, Viên Mục Dã cười nói với Lý Tiểu Nhị: “Ăn bánh bao trước đi!” Sau đó Viên Mục Dã kéo Từ Lệ bước nhanh ra ngoài, bởi vì bọn họ nhất định phải ra ngoài hít thở mới được.
“Đứa bé này có thể không biết gì nhưng cũng rất có thể là giả vờ, nó không hề thua kém những tội phạm gian xảo nhất mà chúng ta đã thẩm vấn!” Từ Lệ tức hổn hển nói.
Viên Mục Dã nghiêm mặt hỏi: “Anh Từ, anh tin tôi chứ?”
Từ Lệ không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn: “Đương nhiên rồi! Cái này mà còn phải hỏi à?”
Viên Mục Dã gật đầu nói: “Tôi có thể khẳng định trăm phần trăm thằng bé đó đang giả vờ, chính nó đã giết cậu bé anh cả, cũng rất có thể dưới sự xúi giục của nó nên Ngô Lão Lục mới giết Tiểu Mẫn, còn về Diệp Dĩ Nguy, càng có khả năng là tên nhóc này ra tay! Dù sao so sánh với Ngô Lão Lục, Diệp Dĩ Nguy sẽ không đề phòng với một đứa trẻ…”
Từ Lệ suy nghĩ rồi bảo: “Đúng là có khả năng này, cậu nghĩ xem, chẳng phải đến cả chúng ta lúc mới tiếp xúc với Lý Tiểu Nhị cũng coi nó là người bị hại sao? Nhưng bây giờ có thể thấy, Lý Tiểu Nhị chắc chắn đóng một vai trò không đơn giản trong chuyện này!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất