Viên Lão Quái Kỳ Án

Chương 240: Người phụ nữ điên

Chương 240: Người phụ nữ điên

Viên Mục Dã thở dài: “Đúng thế, nhưng tên nhóc này bây giờ sống chết không chịu nói, thật sự không biết Diệp Dĩ Nguy bị bọn chúng giấu ở đâu nữa?
Vẻ mặt Từ Lệ khá nghiêm trọng, anh ta nói: “Viên, tôi phải nói một câu có thể cậu không thích nghe, cậu có nghĩ Tiểu Diệp đã…”
“Không đâu, tôi tin vào trực giác của mình, Diệp Dĩ Nguy làm việc luôn cẩn thận, anh ta cũng không phải người ngốc nên sẽ không dễ dàng chết trong ngọn núi nhỏ này.” Viên Mục Dã nói rất chắc chắn.
Khi chưa tìm được điểm đột phá mới, Viên Mục Dã không muốn quay về đối mặt với Lý Tiểu Nhị, cậu đành đi bộ một mình trên con đường của thôn Trường Khê. Mặc dù nhìn bề ngoài thì Viên Mục Dã đang thảnh thơi đi dạo, nhưng trong lòng cậu đang lục lại tất cả những chuyện đã xảy ra để tìm manh mối…
Đột nhiên, một câu nói của Hạt Đậu hiện lên trong đầu Viên Mục Dã, chính là câu nói mẹ nó đã từng nói với nó rằng “Anh cả và Tiểu Mẫn đều chết rồi!”. Lúc ấy Viên Mục Dã chỉ nghĩ là người phụ nữ đó ăn nói điên khùng, nhưng giờ nghĩ lại, chẳng lẽ cô ta thật sự nhìn thấy cái gì sao?
Thật ra từ đầu đến giờ bọn họ đều không để ý đến người phụ nữ điên này, họ đều cảm thấy đây là người phụ nữ điên bị Ngô Lão Lục lừa gạt đến. Nhưng khi cô ta xuất hiện ở thôn Trường Khê thì đã dẫn theo Hạt Đậu. Cô ta là ai? Từ đâu đến đây? Cha của Hạt Đậu là ai?
Với một loạt vấn đề này, Viên Mục Dã quyết định đến gặp người phụ nữ điên kia một lần, nếu như may mắn lại có thể tìm được manh mối có giá trị trong lời nói của cô ta thì sao?
Sau khi hạ quyết tâm, Viên Mục Dã quay người đi về phía ban quản lý thôn, không ngờ đúng lúc này cậu bất ngờ nghe thấy sau lưng có ai đó gọi: “Anh!”
Viên Mục Dã nghe giọng thấy hơi quen, hình như là giọng Hoắc Nhiễm, cậu quay đầu nhìn thì phát hiện cả đội số 54 đang đứng ngay ngắn cách đó không xa…
Đoàn Phong giơ túi thức ăn trong tay lên: “Sợ cậu không có gì ăn nên bọn tôi mang đến…”
Viên Mục Dã lập tức cười như trút được gánh nặng, sau đó bước nhanh về phía bọn họ: “Sao mọi người lại đến đây?”
Tằng Nam Nam đưa cho Viên Mục Dã một chiếc túi xách và nói: “Mang cho anh hai chiếc áo dày, trên núi lạnh lắm, lúc anh ra ngoài cũng chẳng biết mặc áo khoác gì cả. Còn nữa, anh không cần lo cho Kim Bảo, tôi tạm thời giao nó cho đầu bếp Lưu rồi, chắc chắn nó không bị đói đâu!”
Viên Mục Dã muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng lại cảm thấy làm thế quá khách sáo, thế là cậu vừa cười vừa nói: “Chắc mọi người vẫn chưa ăn sáng hả, đi nào, tôi dẫn mọi người đến một quán mì, nghe Từ Lệ nói ăn cũng khá ngon!”
Sau đó cả nhóm đi đến quán mì kia, ông chủ thấy Viên Mục Dã lại dẫn đến mấy người khách thì nhiệt tình chào hỏi rồi mời bọn họ ngồi xuống uống nước. Trong lúc ăn, Viên Mục Dã kể một lượt những chuyện đã xảy ra, mọi người nghe thấy đến giờ vẫn chưa tìm được Diệp Dĩ Nguy, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Đoàn Phong sụp soạt hai, ba miếng là hết bát mì, anh ta hỏi: “Cậu nghi ngờ mẹ của Hạt Đậu biết cái gì đó, nhưng ngại đầu óc cô ta không bình thường nên không thể biểu đạt rõ ràng?”
Viên Mục Dã gật đầu: “Vẫn chưa điều tra được lai lịch của người phụ nữ này, tôi nghe người trong thôn nói cô ta xuất hiện rất đột ngột, nhưng rốt cuộc thì cô ta điên từ trước khi đến đây? Hay là…”
“Hay là khi cô ta đến đã nhìn thấy cái gì đó nên bị dọa đến phát điên?” Đoàn Phong tiếp lời.
“Ừ, ý của tôi là vậy đó.” Viên Mục Dã nói.
Đoàn Phong suy nghĩ rồi bảo: “Cái này dễ thôi, cậu tìm cô ta nói chuyện là được mà? Cô ta có bị điên nặng lắm không?”
Viên Mục Dã bất đắc dĩ trả lời: “Từ lúc tôi nhìn thấy cô ta thì chưa hiểu được cô ta nói cái gì…”
Đoàn Phong nghe vậy thì nhức đầu: “Hả? Vậy là điên khá nặng. Như vậy đi, bây giờ tôi đi theo cậu để xem người phụ nữ điên đó, mấy người còn lại trước tiên đi tìm chỗ ở, xong việc sẽ liên lạc sau!”
Khi Viên Mục Dã dẫn Đoàn Phong đi vào nhà khách của thôn, đúng lúc này bọn họ gặp nhân viên công tác của bộ phận dân sự, họ đang xác minh tình huống của mấy đứa bé với trưởng thôn. Trưởng thôn thấy Viên Mục Dã đến thì vội vàng giới thiệu mọi người với nhau.
Sau đó Viên Mục Dã nói chuyện một chút về tình huống của những đứa trẻ này với người của bộ phận dân sự, cậu còn cố ý nhắc đến hai mẹ con Hạt Đậu, hy vọng họ nghĩ biện pháp để sắp xếp cho hai mẹ con…
Đối phương nghe xong bèn hứa hẹn: “Mọi người cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để những đứa trẻ này phải chịu khổ nữa.”
Viên Mục Dã vừa nói chuyện xong với người của bộ phận dân sự, cậu quay đầu lại thì thấy Đoàn Phong đã ngồi nói gì đó với hai mẹ con Hạt Đậu rồi… Viên Mục Dã thấy vậy bèn bước nhanh qua đó, cậu nghe thấy Hạt Đậu dùng giọng trẻ con tranh cãi với Đoàn Phong: “Mẹ cháu lúc trước rất đẹp, chỉ là bây giờ mẹ bị bệnh thôi.”
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã đi tới, anh ta cười nói với Hạt Đậu: “Có muốn ăn kem không? Chú dẫn cháu đi mua?”
Hạt Đậu nghe vậy thì hơi nghi ngờ nhìn Đoàn Phong, chắc là do lần đầu gặp mặt nên nó chưa tin tưởng Đoàn Phong lắm. Đúng lúc này Hạt Đậu nhìn thấy Viên Mục Dã đi đến, nó chạy ra đón và nói luôn: “Chú này muốn dẫn cháu đi ăn kem!”
Viên Mục Dã xoa đầu Hạt Đậu: “Muốn ăn thì đi đi, chú này là bạn của chú.”
Viên Mục Dã chờ Đoàn Phong dụ Hạt Đậu đi xong, cậu từ từ ngồi xuống cạnh người phụ nữ điên này, sau khi quan sát kĩ tình trạng của cô ta thì Viên Mục Dã phát hiện dường như cô ta chỉ nói chuyện thoải mái được với mỗi mình Hạt Đậu.
Viên Mục Dã cân nhắc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi không biết giữa chúng ta ai lớn tuổi hơn, tạm thời tôi cứ gọi chị là chị trước vậy.”
Viên Mục Dã nói xong bèn quan sát nét mặt người phụ nữ này, cậu phát hiện nó không hề có biến hóa, dường như cô ta vẫn đắm chìm trong thế giới của mình… Nhưng trước đó Hạt Đậu đã nói mẹ của nó có thể giao tiếp với nó.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã tiếp tục thăm dò: “Chị à, tôi không biết chị và Hạt Đậu đã gặp chuyện gì, nhưng bây giờ hai người an toàn rồi, Ngô Lão Lục đã chết, hắn không thể làm tổn thương hai người nữa!”
Khi Viên Mục Dã nói Ngô Lão Lục đã chết, cơ thể của người phụ nữ kia rõ ràng hơi cứng một chút, Viên Mục Dã kết luận ngay là người phụ nữ này có thể nghe hiểu những gì cậu nói, hoặc cô ta không hề điên nặng như vẻ bề ngoài.
Viên Mục Dã bèn lấy điện thoại ra, cậu muốn chụp một bức ảnh chính diện rồi sau đó để Tằng Nam Nam tìm cách tra ra thân phận thật của cô ta. Tiếc là từ đầu đến cuối người phụ nữ này đều nghiêng đầu, Viên Mục Dã không thể chụp được một bức ảnh chính diện.
Đúng lúc này, Hạt Đậu cầm cốc kem chạy về, Đoàn Phong đi phía sau nó.
Hạt Đậu vừa chạy vừa hô: “Mẹ, mẹ!”
Có thể do giọng nói của Hạt Đậu hơi vội vàng, người phụ nữ đó nghe được thì biến sắc, cô ta lập tức ngẩng đầu lên. Viên Mục Dã tranh thủ chụp được một tấm ảnh chính diện, nhưng sau đó cậu sững người ra…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất